Vừa nghe thấy lời này, ánh mắt tộc nhân Tương Liễu nhìn tôi liền thay đổi hẳn.
Bắt đầu từ Liễu Chi Nhung, từng người nối tiếp nhau đi đến trước mặt tôi hành lễ.
Tôi đứng yên bất động, thản nhiên đón nhận.
Bởi vì tôi biết người mà họ tế bái không phải tôi mà là Ma Đạo Tổ Sư năm đó.
Mà ngài ấy lại có tư cách nhận lễ này.
Biểu tình của Tạ Lưu Vân lúc này vô cùng xấu hổ, hắn không ngờ đến tôi lại dễ dàng có được sự tín nhiệm của Tương Liễu tộc như vậy.
Nhân Loại có mưu đồ với hồn của Cung Công nên tất nhiên phải xây dựng quan hệ tốt với họ.
Hiện tại Tương Liễu tộc đang đối mặt với kiếp nạn bị Kim tộc xâm lấn, hắn vốn đã quyết định đem toàn bộ lực lượng của Nhân Đạo đến Tương Liễu tộc, giúp họ đánh bại Kim tộc, sau đó liền âm mưu có được tung tích của hồn Cung Công.
Nhưng giờ chỉ với một câu nói của tôi liền khiến hảo cảm của Tương Liễu tộc đối với Ma Đạo tăng mạnh khiến cho một bụng thơ văn của hắn giờ đây một chữ cũng nói không nên lời.
“Mấy lời tiên tri này có lai lịch gì?” Đợi đến khi tộc nhân Tương Liễu hành lễ xong, tôi liền hỏi Liễu Chi Nhung.
Vốn tôi đã rất tò mò với lời tiên đoán này rồi, nhân cơ hội liền hỏi.
“Năm đó, tộc Tương Liễu chúng tôi từng gặp phải nguy cơ vô cùng lớn, ngay lúc đại họa lâm đầu liền có một nam nhân thần bí ra tay cứu giúp.
”Ba ngàn năm trước, Hồng Hoang ở Quy Khư gặp phải một trận chiến với quy mô lớn nhất.
Nguyên nhân dẫn đến chiến tranh là do Nhân tộc ở Hồng Hoang phong tỏa Bất Chu Sơn, liệt Bất Chu Sơn vào cấm địa, cấm tất cả tộc nhân Thủy tộc đến cúng bái hồn của Cung Công, cắt đứt nguồn gốc tín ngưỡng của họ.
Vì vậy các bộ lạc của Thủy tộc liên hợp lại để chiến đấu với bốn bộ lạc lớn của Nhân tộc.
Trận chiến từ Bất Chu Sơn một mực kéo dài đến tận Bắc Minh Hải Vực ở phía Bắc xa xôi của Hồng Hoang Quy Khư, các tộc đều bị tổn thương nặng nề, con số thương vong phải lên đến trăm ngàn người.
Tuy rằng nhân số của Thủy tộc không bằng liên quân bốn tộc nhưng mỗi người đều có ý chí tử chiến, chiến đấu đến cùng thà chết chứ không chịu thua, trận chiến liền lâm vào trạng thái giằng co.
Khi mà trận chiến rơi vào giai đoạn tàn khốc nhất, một nhánh quan trọng của Thủy tộc là Hắc Long tộc đột nhiên đào ngũ làm phản, khiến Thủy tộc toàn quân tan tác, trận chiến Bắc Minh dường như toàn quân bị diệt.
Tương Liễu tộc có chiến lực mạnh nhất, lại giỏi về thủy chiến, cho đến khi những bộ lạc Thủy tộc khác gần như bị diệt sạch thì họ vẫn ở trên biển vất vả chống đỡ.
Cũng ngay lúc này, có người vượt biển Bắc Minh đến, phía sau kéo theo một hòn đảo cực kỳ lớn, đảo này chính là đảo Kim Ngao.
Lúc đấy, tộc Tương Liễu chỉ còn lại hơn hai vạn người, bị bao vây trùng trùng điệp điệp.
Sau khi người đó hiện thân liền bay thẳng đến liên quân của tứ tộc, một kiếm chém thẳng xuống Hắc Đế thủ lĩnh Hắc Long tộc, phản đồ của thủy tộc.
Sau đó lại một kiếm chém xuyên màn trời, dẫn phát ra ý chí của thế giới Quy Khư bao phủ hoàn toàn không trung của chiến trường.
Chiến Trường vốn đang quyết liệt như nước với lửa, chỉ sau hai kiếm của ngài ấy liền trở nên tĩnh mịch im ắng.
“Nếu ngài ấy không ra tay, Tương Liễu tộc ta sớm đã bị tận diệt vào ba ngàn năm trước.
Khi có tộc nhân biết được ngài ấy là người từ thế giới bên ngoài đến, liền hỏi xem ngài ấy có thể đưa họ ra ngoài hay không.
Ngài ấy lắc đầu nói thế giới bên ngoài không còn chỗ cho chúng sinh thời Hồng Hoang dừng chân nữa.
Sau này khi mà ngài ấy sắp đi liền để lại cho tộc nhân chúng tôi mười sáu chữ tiên tri.
” Liễu Chi Nhung nói.
Trận chiến Bắc Minh, Thủy tộc chỉ còn lại mỗi tộc Tương Liễu, nhưng tứ tộc vì e ngại uy lực hai kiếm của ngài ấy nên không dám vây sát tộc Tương Liễu nữa.
Ngặt nỗi thù này không thể quên được, hơn nữa người đó cũng đã rời đi, vậy nên Tương Liễu tộc liền mai danh ẩn tích, gian khổ cầu sinh.
Trong lúc đấy cũng trải qua không biết bao nhiêu lần tập kích, vây giết, khi họ ẩn cư đến Bàn Xà Cốc thì chỉ còn lại mấy ngàn tộc nhân.
Mà mấy ngàn người này bởi vì để lộ hành tung mà lại sắp phải nghênh đón sự thảo phạt của đại quân Kim tộc, đây chính là tình trạng hiện nay của Tương Liễu tộc.
Nghe đến đây tôi và Tạ Lưu Vân cùng liếc nhìn nhau, đã đến lúc chúng tôi phải đưa ra lựa chọn rồi.
Tạ Lưu Vân không có quyền lựa chọn, hắn muốn có được hồn của Cung Công liền phải bảo hộ Tương Liễu tộc, bởi vì chỉ có tộc Tương Liễu mới biết cách tế bái để liên hệ với hồn Cung Công.
Thủy tộc chỉ còn lại Tương Liễu tộc, nếu như bọn họ bị diệt thì có lẽ hồn Cung Công cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Lúc đầu Cung Công chính là vì con dân Thủy tộc mà không tiếc hi sinh bản thân, nếu như con dân không còn thì thế giới này cần gì phải có Cung Công nữa.
Tạ Lưu Vân không có quyền lựa chọn, còn tôi thì lại rất băn khoăn.
Tôi rút ra Anh Hùng Chi Kiếm, đồng nghĩa với việc toàn bộ Hồng Hoang Quy Khư chính là tổ đình của Ma Đạo trong tương lai.
Nếu như tôi cũng cùng giúp sức với Nhân đạo thì chẳng khác gì tìm cho Ma Đạo vô số tử địch ngay trước khi Ma Đạo làm chủ Quy Khư.
Nhưng nếu như tôi không giúp đỡ Tương Liễu tộc thì lại hổ thẹn với mười sáu chữ tiên tri mà Ma Đạo Tổ Sư để lại.
Mười sáu chữ tiên tri này thay vì nói là để lại cho Tương Liễu tộc không bằng nói là để lại cho tôi.
Ma Đạo Tổ Sư ngôn xuất pháp tùy, nếu như tôi đã biết rồi liền sẽ khiến lời tiên đoán của ngài ấy thành hiện thực.
- Giải thích "ngôn xuất pháp tùy" nghĩa là lời nói đi trước, thuật pháp theo sau.
Hết giải thích.
“Tạ Lan, ta biết chỗ khó xử của ngươi, ngươi không cần bày tỏ thái độ ngay bây giờ.
” Tạ Lưu Vân dùng thần niệm truyền âm cho tôi.
“Được, vậy đợi sau khi ta hội họp với nhóm Thùy Họa sẽ đưa ra quyết định.
”