Trong truyền thuyết, trước khi Thủy Thần Cung Công chết đã nói với người mà ngài yêu là Liễu Yên Thạch và thủ hạ đắc lực Dạ Đế về Quy Khư.
Liễu Yên Thạch lúc đó chính là Thánh Nữ của tộc Tương Liễu, Dạ Đế lại là người đứng đầu của tộc Hắc Long, họ là phụ tá đắc lực của Thủy Thần Cung Công, cùng nhau phụ tá Thủy Thần khai chiến với vạn tộc Hồng Hoang.
Sau này, Liễu Yên Thạch tử trận cùng Cung Công, người biết được bí mật của Quy Khư chỉ còn lại Dạ Đế.
Sau đó, Dạ Đế lại bị bốn vị Thần Đế hợp lực truy sát ở Bắc Minh Hải, chỉ vì ép hắn nói ra bí mật của Quy Khư.
Dạ Đế thà chết cũng không nói, sau khi Dạ Đế chết thì chẳng có ai biết được bí mật của Quy Khư.
“Nếu như bí mật của Quy Khư đã chẳng còn ai biết thì tại sao Kim tộc lại cứ bức bách các người?” Tôi hỏi.
“Bởi vì sau khi tộc Hắc Long phản bội đã gia nhập Kim tộc, bọn họ ghi hận sự sỉ nhục năm xưa khi Hắc Đế bị giết liền đem khoản nợ máu này tính lên đầu Tương Liễu tộc.
Là họ nói với Kim tộc, có thể tìm thấy đáp án về bí mật của Quy Khư từ Tương Liễu tộc.
”“Thì ra là vậy.
” Tôi cảm thán một câu.
Đến tối, Liễu Chi Nhung đến tìm tôi.
Cô ấy đổi một bộ váy sa mỏng, dưới đèn trông vô cùng xinh đẹp.
Sa mỏng đến xuyên thấu, đường cong căng tròn trước ngực hiện lên, đôi chân bóng loáng mượt mà tuyệt đẹp tựa như được tạo thành từ bạch ngọc.
Động lòng người nhất vẫn là đôi mắt cô ấy, ánh mắt thay đổi trong chớp nhoáng, câu hồn đoạt phách.
Ban ngày Liễu Chi Nhung cho người ta cảm giác là một người đứng đầu bộ tộc kiên cường bất khuất, chỉ có thể tôn trọng không thể bất kính.
Mà cô ấy ngay lúc này, vẻ đẹp toát ra từ tận xương cốt, ánh mắt đong đầy nhu tình.
Tộc Tương Liễu tuy rằng không trầm mê nhục dục như Xà Tiên nhưng mỗi một người đều phong tình vạn chủng, hơn nữa nam nữ trong tộc lại vô cùng cởi mở.
Vậy nên, thấy cô ấy mặc loại trang phục này tôi không hề bất ngờ.
Liễu Chi Nhung vừa nói chuyện với tôi, ánh mắt lại không tự chủ được bị thanh Anh Hùng Chi Kiếm trên bàn hấp dẫn, nhất thời liền quên mất lý do đến đây, ánh mắt nhìn chăm chăm vào thanh đoản kiếm đó.
Sau khi tôi có được thanh kiếm này thì vẫn luôn dùng đạo bào bọc lại, đến tận giờ mới lộ ra bộ dáng thật sự.
Đoản kiếm, phù văn ba màu đan xen điểm xuyến.
Màu vàng đại diện cho Thái Cổ Thần Giới, màu đen đại diện cho Thái Cổ Ma Giới, màu xanh lam đại diện cho Thái Cổ Minh Giới.
“Đây là kiếm Anh Hùng?” Liễu Chi Nhung kinh ngạc nhìn hồi lâu mới giật mình hỏi.
“Ừm.
” Tôi gật đầu.
“Tôi đã đánh giá thấp anh rồi, thì ra anh đến không phải vì cứu vớt Tương Liễu tộc chúng tôi, anh đến đây là vì muốn vạch trần bí mật của Quy Khư.
”“Cô có ý gì?”“Anh có biết rút kiếm Anh Hùng ra có ý nghĩa gì không?”“Ý nghĩa gì?” Tôi hỏi.
“Nghĩa rằng chỉ có anh mới có thể giải mã bí mật của Quy Khư.
”“Xem ra, tộc Tương Liễu của cô thật sự biết bí mật của Quy Khư.
” Tôi nói.
“Không, chúng tôi không biết Quy Khư là gì.
Nhưng mà tổ tiên Liễu Yên Thạch từng để lại một câu nói cho tộc nhân, chỉ có chủ nhân của kiếm Anh Hùng mới có thể vạch trần bí mật của Quy Khư.
“Tôi phải làm sao?”“Tôi khuyên anh cái gì cũng đừng nên làm, bởi vì một khi vạch ra bí mật của Quy Khư, Hồng Hoang Quy Khư liền gặp phải nguy cơ bị tận diệt.
Trừ khi anh có thể có được sự công nhận của ý chí Quy Khư, thay ý chí Quy Khư quản lý toàn bộ Quy Khư.
"Liễu Chi Nhung nói, kiếm Anh Hùng từng được xem là một thanh kiếm hy vọng, có thể đem đến hy vọng quay về quê hương cho chúng sinh trong Quy Khư, người có thể rút ra thanh kiếm này chính là chủ cứu thế của Hồng Hoang Quy Khư.
Nhưng mà hiện tại nó đã biến thành một thanh kiếm nguyền rủa, bị Thiên Đạo nguyền rủa, một khi tôi đưa ra lựa chọn sai lầm, chúng sinh ở Hồng Hoang Quy Khư có lẽ liền không thể tồn tại được nữa.
Nói xong những thứ này, Liễu Chi Nhung liền rời khỏi phòng tôi.
Cô ấy đến tìm tôi vốn là vì muốn tôi lưu lại giúp đỡ tộc Tương Liễu, sau khi nhìn thấy Anh Hùng Chi Kiếm cô ấy liền lựa chọn từ bỏ, bởi vì giữ tôi ở lại chưa chắc đã là chuyện tốt.
Một khi để người khác biết được tôi giữ kiếm Anh Hùng, vạn tộc Hồng Hoang đều sẽ xem tôi như là tử địch, sẽ kéo đến cho Bàn Xà Cốc vô cùng vô tận kẻ địch.
Vậy nên cho dù cô ấy không hề nói rõ điều gì, nhưng mà ý của cô ấy chính là muốn tôi nhanh chóng rời đi, thậm chí là rời khỏi Quy Khư.
Bởi vì vạn tộc ở Hồng Hoang Quy Khư đã không cần chủ cứu thế nữa, họ cũng chẳng hy vọng quay về quê hương bên ngoài kia, nơi đây mới là nhà của họ.
Chỉ là dù sao thì tôi cũng là người có truyền thừa của Ma Đạo Tổ Sư, bản thân tôi không muốn đi thì cô ấy cũng chẳng thể đuổi tôi được.
Sau khi Liễu Chi Nhung rời đi, một mình tôi đã suy nghĩ rất lâu, mãi đến khi Tạ Lưu Vân đột nhiên đến tìm tôi.
“Tạ Lan, ta hoài nghi tộc Tương Liễu thật sự biết được bí mật của Quy Khư.
” Vừa gặp mặt Tạ Lưu Vân đã nói.
“Có ý gì?” Tôi hỏi.
“Ngươi nhìn địa hình của Bàn Xà Cốc liền biết.
Bàn Xà Cốc hình như Cự Mãng, phần đuôi nối thẳng đến Bắc Minh Hải, Tương Liễu tộc ngàn năm vẫn không bị diệt là bởi vì ở tại nơi hiểm yếu của Bắc Minh Hải mà không người nào có thể qua được.
”“Việc này thì có gì kỳ quái chứ, Tương Liễu tộc bởi vì sống sót khẳng định phải tìm một nơi địa thế hiểm trở thì mới là an toàn.
”“Vậy nếu như bí mật của Quy Khư có liên quan đến Bắc Minh Hải thì sao, ngươi vẫn nghĩ là tộc Tương Liễu vô tình tìm thấy Bàn Xà Cốc sao?”“Quy Khư có liên quan đến Bắc Minh Hải?”“Không sai, nhưng cụ thể như thế nào thì ta còn phải dùng thuật pháp thôi diễn một phen.
Ở những nơi khác của Quy Khư không vào lục nhậm nên không cách nào thực hiện được, nhưng chỗ sâu nhất nơi mà Bàn Xà Cốc liên thông với Bắc Minh Hải, ta có thể dựa vào Lục Nhậm Âm Dương Kiếm cưỡng ép thăm dò vài phần huyền cơ.
Tối nay ngươi đi cùng ta, thay ta hộ pháp để ta thôi diễn thiên cơ.
”“Được” Tôi gật đầu đồng ý.