Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 516 - Chương 516: Quy Khư Là Gì (2).

Chương 516: Quy Khư Là Gì (2).

Bởi vì Thư kiếm là kiếm linh nên có thể đọc được kiếm pháp trong trí nhớ, nói cách khác, Tạ Lưu Vân có thể dùng Thư kiếm để tái diễn lại thiên cơ mà hắn đã thăm dò được.

“Ta sợ ngươi cưỡng ép thôi diễn sẽ lại kinh động đến ý chí của thế giới Quy Khư.

” Nghe Tạ Lưu Vân nói muốn tái diễn lại tôi liền có chút lo lắng.

“Lần này sẽ không đâu, kiếm linh của Thư kiếm không nằm trong lục đạo chúng sinh, đừng nói đến ý chí của thế giới Quy Khư, cho dù Thiên Đạo cũng không thể phát giác ra được.

Ngươi lại giúp ta hộ pháp lần nữa, đừng để ai cắt ngang ta.

” Tạ Lưu Vân nói.

Ngay lập tức, hai chúng tôi liền đóng chặt cửa sổ lại, dán thêm bùa ngăn cản dò xét thần niệm.

Sau đó liền thổi tắt ngọn đèn, Tạ Lưu Vân ở trong phòng triệu hoán Thư kiếm xuất hiện.

Thư kiếm thuần bạch như ngọc, trong phòng tối tỏa ra ánh sáng nhu hòa đẹp đẽ của bạch ngọc, khiến người xem nhịn không được mà rung động.

Tạ Lưu Vân không hề động thủ múa kiếm mà là dùng thần niệm giao cảm với kiếm linh, để cho Thư kiếm tự mình múa trên không.

Lục Nhâm Âm Dương kiếm đoạt tạo hóa của thiên địa, mỗi một lần diễn hóa đều có quỹ tích độc nhất vô nhị.

Nhưng lần này tôi vừa nhìn liền nhận ra đây chính là bộ kiếm pháp Tạ Lưu Vân dùng ở trên vách đá chỗ khe nứt đêm hôm đó.

Theo sự biến hóa của kiếm pháp, tâm trạng tôi càng lúc càng khẩn trương, sợ lại dẫn đến thiên địa dị biến, dẫn đến sự chú ý của tộc nhân tộc Tương Liễu.

Tuy rằng tộc Tương Liễu suy yếu, nhưng tuyệt đối không phải dạng có thể tùy ý bị bắt nạt, lúc đó họ không bất chấp tấn công phần lớn là bởi vì phần ân tình to lớn của Ma Đạo Tổ Sư năm xưa.

Có lần một nhưng không thể lại có lần thứ hai, nếu như để họ biết được chúng tôi vẫn đang giải bí mật của Quy Khư, tuyệt đối sẽ không nương tay với chúng tôi nữa.

Vẫn may, cả quá trình tái diễn lại đều không xuất hiện bất cứ dị tượng nào.

Đợi đến một thức kiếm pháp cuối cùng hoàn thành, Thư kiếm lơ lửng giữa không trung, phát ra âm thanh leng keng, thấy vậy Tạ Lưu Vân dùng tay chỉ về hướng vách tường.

Thư kiếm lập tức chuyển động chuôi kiếm, dùng mũi kiếm khắc từng hàng từng hàng chữ lên vách tường với tư thế như rồng bay phượng múa.

Cái khắc lên chính là Tiêu Dao Du, chỉ là nhiều hơn hai câu so với câu Tạ Lưu Vân nói trước khi hôn mê: Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn, Côn phải lớn đến mấy ngàn dặm.

Khi hóa thành chim, tên gọi là Bằng, Bằng lại có lưng dài đến cả ngàn dặm.

Có thể thấy được, Thư kiếm vẫn muốn tiếp tục khắc, chỉ là đột nhiên kiếm quang lại trở nên ảm đạm.

Thấy vậy sắc mặt Tạ Lưu Vân đại biến, vội vàng niệm chú triệu hồi Thư kiếm, Thư kiếm rung lắc trên không vừa quay lại trên tay hắn nhưng chưa kịp vào vỏ đã nghe thấy một tiếng “bang”.

Theo đó thân kiếm xuất hiện một vết nứt, sau khi vết nứt đầu tiên xuất hiện liền nhanh chóng lan rộng rồi rời ra.

Sau đó lại là loạt âm thanh ngọc vỡ bị rơi trên đất, thanh Thư kiếm Tam Ngũ Trảm Tà được truyền thừa gần hai nghìn năm ở núi Long Hổ cứ vậy mà vỡ nát.

Sau khi thân kiếm vỡ vụn, kiếm linh hóa thành một đạo ánh sáng trắng muốn trốn thoát, ai ngờ trong không khí lại xuất hiện tầng tầng sát cơ bày ra vì nó, Tạ Lưu Vân căn bản không kịp thực hiện bất cứ động tác cứu giúp nào đã nghe thấy kiếm linh kêu lên một tiếng đầy thống khổ rồi hóa thành một cỗ khói xanh.

Bộp, Tạ Lưu Vân ngồi bệt xuống đất, lúc này đã không còn một chút xíu nào phong độ của quân tử.

Lòng đau đến không thể chịu nổi.

“Chỉ là một thanh kiếm mà thôi, hà tất phải đau lòng đến vậy, Tạ Lưu Vân - quân tử bình đạm ổn trọng vang danh thiên hạ đến cả cảm tình của Dao Trì cung chủ cũng có thể từ bỏ, chẳng lẽ lại không nỡ từ bỏ một thanh kiếm sao?” Tôi khuyên.

“Tạ Lan, ngươi qua đây.

” Tạ Lưu Vân nhìn tôi một cái rồi nói.

“Làm gì?”“Ngươi qua đây, ta nói bí mật của Quy Khư cho ngươi.

”“Ừm.

”Tôi rất ngu ngốc, ngây thơ ngồi xổm bên cạnh Tạ Lưu Vân, làm ra bộ dáng nghiêng tai lắng nghe.

Bang, lại một tiếng vang giòn tan, trùng trùng điệp điệp đập vào trán tôi.

Nếu không phải tôi kịp thời cảnh giác, nhanh chóng cúi đầu thì có lẽ tôi đã ăn trọn cái tát này vào một bên mặt rồi.

“Tạ Lưu Vân, người điên rồi! Lúc Vấn Thiên kiếm của ta gãy ta cũng không có nổi điên như ngươi!”“Nói nhảm, cây kiếm nát đó của ngươi có thể so với Anh Hùng Chi kiếm sao? Hơn nữa nếu có đau lòng thì cũng là Mộ Dung tiên tử nhà người ta đau lòng.

”“Được, được, được ta biết ngươi mất đi Thư kiếm Tam Ngũ Trảm Tà chiến lực sẽ giảm đi nhiều, tâm trạng không tốt ta cũng có thể hiểu, cho nên cái tát này ta cũng không tính toán với ngươi nữa, hiện tại ngươi cũng nên nói cho ta biết bí mật của Quy Khư là gì rồi chứ?”“Là cái gì không phải ngươi đã thấy rồi sao? Viết ở trên tường kia kìa”“Chỉ vậy thôi?”“Tạ Lan, ta hoài nghi Quy Khư chính là nó.

Bình Luận (0)
Comment