Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn, Côn phải lớn đến mấy ngàn dặm.
Khi hóa thành chim, tên gọi là Bằng, Bằng lại có lưng dài đến cả ngàn dặm.
Mấy câu này xuất phát từ trang tử Tiêu Dao Du của Đạo Tàng, trên thực tế Đạo Tàng chưa từng chấp nhận sự tồn tại của Côn, Bằng.
Nguyên nhân là bởi vì Côn quá lớn, cả thiên đình âm ti đều không có hải vực thích hợp cho Côn sinh sống, biển Vô Tận của nhân gian vốn là có thể chứa được nó nhưng nhân gian lại chưa có ai từng nhìn thấy Côn.
Nếu như nói không hề có bằng chứng nào cho sự tồn tại của Côn thì sự tồn tại của Bằng lại càng hư vô mờ mịt.
Trong truyền thuyết, nếu như Côn hóa Bằng thì Thiên Đạo còn phải nhường cho nó một mảng trời.
Như vậy xem ra nếu như Thiên Đạo còn tồn tại thì tuyệt đối sẽ không cho phép Côn, Bằng xuất thế.
Nhưng mà Ma Đạo Tổ Sư lại cho rằng Côn có tồn tại, lúc trước ngài ấy vào Quy khư không phải đơn giản chỉ là vì hiếu kỳ với thế giới bên trong Quy Khư, mà còn muốn tìm kiếm bằng chứng tồn tại của Côn trong Quy Khư.
Đáng tiếc là sau khi ngài ấy rời khỏi Quy Khư thì một chữ cũng không nhắc đến sự tồn tại của Côn, Bằng, chỉ là đem Kim Ngao đảo từ trong Quy Khư ra ngoài.
Tạ Lưu Vân chỉ nói được mấy chữ này liền rơi vào trạng thái hôn mê, sau khi hắn hôn mê âm thanh từ khe nứt cũng dần dần bình thường lại, núi Bắc Minh không còn lắc lư nữa, mặt đất cũng ổn định lại như thường.
Tộc nhân Tương Liễu tộc đều đang nhìn chúng tôi, cảm xúc của họ vẫn chưa thể bình lại sau khủng hoảng.
“Tạ Lan, nên biết chừng mực, các người đã kinh động đến ý chí của thế giới Quy Khư.
” Liễu Chi Nhung cất giọng nói chuyện với ngữ khí gần như là cầu xin.
“Giữa Côn và Quy Khư có quan hệ gì?” Tôi hỏi.
“Đừng có hỏi tôi, tôi thật sự không biết.
”“Cô không nói thì sau khi Tạ Lưu Vân tỉnh lại cũng sẽ nói cho tôi.
”“Hắn không thể tỉnh lại mà vẫn còn nhớ những ký ức về Quy Khư, nếu hắn không chọn quên đi thì vĩnh viễn cũng đùng mong có thể tỉnh lại.
”Tạ Lưu Vân vẫn luôn hôn mê liên tiếp ba ngày, đến tận tối ngày thứ ba mới hoàn toàn tỉnh lại từ trạng thái hôn mê sâu.
Cũng may hắn chỉ bị hôn mê, thức thần và tu vi đều không bị tổn hại.
Tuy rằng chúng tôi đạo bất đồng bất tương vi mưu, nhưng ngay lúc này ở một nơi xa lạ như Quy Khư tôi cũng không muốn thấy hắn xảy ra chuyện.
- Giải thích "Đạo bất đồng bất tương vi mưu" nghĩa là không cùng chí hướng thì không thể đi chung đường được.
Hết giải thích.
Tạ Lưu Vân là quân tử, quân tử lại không thể bị khinh khi.
Trong khoảng thời gian khi hắn hôn mê, tộc Tương Liễu không hề làm khó chúng tôi, bọn họ đang bận rộn đối phó với sự truy sát của tộc Kim.
Huyết ấn ở đầm nước đã chứng minh đội quân của tộc Kim đã ẩn thân trong núi Bắc Minh rồi, nhưng vì sao họ lại chậm chạp không chịu tấn công thì không ai biết được nguyên nhân.
“Ta hôn mê bao lâu rồi?” Tạ Lưu Vân hỏi.
“Ba ngày.
”“Cảm giác cứ như đã qua ba ngàn năm.
” Tạ Lưu Vân thở dài một hơi nói.
“Chuyện trước khi hôn mê ngươi nhớ được bao nhiêu?” Tôi hỏi.
“Ta nhớ đã cùng ngươi đi đến chỗ khe nứt dưới vực sâu, dùng Lục Nhâm Âm Dương kiếm để phá giải bí mật của Quy Khư.
Sau đó thức thần của ta bị kiếm pháp khống chế, mất đi tri giác, ngay lúc ta sắp hoàn thành một kiếm cuối cùng thì bị một cỗ thần niệm cường đại công kích đến không thể phản kháng.
” Nói đến đây Tạ Lưu Vân cau mày lại rơi vào trầm tư.
“Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn.
”“Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn, Côn phải lớn đến mấy ngàn dặm.
Khi hóa thành chim, tên gọi là Bằng, Bằng lại có lưng dài đến cả ngàn dặm.
Khi nó bay lên lên đôi cánh như là đám mây treo trên bầu trời.
Khi gió thổi động mặt biển loài chim này liền bay về đại hải phía Nam, đại hải phía nam chính là một cái hồ lớn tự nhiên hình thành.
"“Dừng!” tôi cắt ngang lời nói của Tạ Lưu Vân, nghiêm túc nhìn hắn hỏi: “Ngươi thật sự không nhớ trước khi hôn mê đã nói gì sao?”Tạ Lưu Vân lắc đầu: “Không nhớ.
”“Được rồi, xem ra Liễu Chi Nhung nói không sai.
”“Cô ấy nói gì?”“Cô ấy nói nếu như ngươi vẫn nhớ Quy Khư là gì vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại, nếu đã tỉnh lại thì khẳng định đã quên hết toàn bộ rồi.
”Tạ Lưu Vân vừa nghe liền giật mình nhưng sau đó lại cong khóe môi nở một nụ cười đầy quỷ dị.
“Ngươi cười cái gì?”“Đúng là ta không nhớ Lục Nhâm Âm Dương kiếm đã tìm ra được huyền cơ gì, nhưng mà Thư kiếm của ta lại có ký ức, ta có thể tái diễn lại.
”Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng kiếm của Tạ Lưu Vân có thể hợp hai thành một, cũng có thể tách ra.
Khi hắn sử dụng Lục Nhâm Âm Dương kiếm chính là dùng song kiếm hợp nhất, Thư kiếm cũng có tham gia.
Tam Ngũ Trảm Tà kiếm phân thành Thư và Hùng, Hùng kiếm là kiếm thể, mà Thư kiếm trên thực tế chính là kiếm linh, hai thanh kiếm này vốn dĩ là một.
Lúc trước khi Trương Thiên Sư đắc đạo phi thăng, bởi vì một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, nên thanh bội kiếm tùy thân của ông ta cũng nhờ đó mà khai mở linh thức có thể cùng phi thăng với ông ta.
Nhưng Trương Thiên Sư lo lắng sau khi ông ta phi thăng thì núi Long Hổ không thể trấn áp vận khí của Đạo môn được nữa, nên đã tách kiếm linh ra khỏi thân kiếm, phong ấn vào Thiên Sơn Linh Ngọc, sau này chính là Thư Kiếm.