"Vậy bên ngoài có còn tộc nhân của bọn ta không?" Người già đó lại hỏi.
"Thế giới bên ngoài đã không còn vết tích gì của thời hồng hoang nữa, chỉ trong một bí cảnh ở núi Côn Lôn, nơi đó mới còn người thân của ta, chỉ là thời gian đã quá lâu rồi, không biết khi nào ta mới có thể gặp lại họ nữa.
"“Con à, nơi này là quê hương thứ hai của con.
” Người già vừa nói vừa chảy nước mắt.
"Con biết chứ, ngay khi con nhìn thấy những mũi tên, nghe thấy âm thanh của những mũi tên xé toạc bầu trời, con biết mình đã đến đúng nơi và đã tìm thấy nhà của mình.
"A Lê nhận được sự hiếu khách nồng hậu của bộ tộc Đông Di, tận hưởng cảm giác xa cách người thân đã lâu, khiến cô bé không còn cảm thấy một mình đơn độc lẻ loi nữa.
Hòa hợp với bộ tộc Đông Di, đối với A Lê mà nói, không chỉ là sự hòa quyện về tình cảm mà còn là sự gắn bó về ý chí.
Trên thực tế, thời điểm A Lê vừa xuất hiện trước mặt tộc nhân, một phần ý chí của Thái Cổ Nguyệt Ma bị mất trong hồng hoang Quy Khư đã âm thầm hội tụ trên người cô bé, đúc kết một thần cách Thái Cổ Nguyệt Ma hoàn chỉnh cho cô.
Thái Cổ Nguyệt Ma đã bị tiêu diệt, A Lê chính là Thái Cổ Nguyệt Ma hoàn toàn mới, Nguyệt Thần tương lai của Tam giới.
Chỉ cần là bổn tôn của cô bé xuất hiện, tất cả sức mạnh ý chí liên quan đến mặt trăng đều sẽ được cô ấy hấp thụ một cách tự chủ.
Bởi cái gì cũ thì phải thu hồi, chỉ có như vậy mới luôn có thể có Nguyệt Ma mới đến.
A Lê do là đang say đắm trong tình cảm nên không thể nhận ra điều này, nếu lúc này cô bé thử giương cung bắn tên, thì sẽ phát hiện ra rằng những mũi tên của mình đã đạt sức mạnh của Thiên Tôn rồi.
Chỉ là còn thiếu một thần vị, không thể thành thần.
Một số người tò mò về cây cung và mũi tên trên lưng A Lê, vì vậy A Lê đã gỡ xuống từ sau lưng để tộc nhân quan sát, nhân tiện kể về nguồn gốc của cây cung này cho tộc nhân nghe.
Trong hồng hoang Quy Khư không có tộc Phùng Mông, nhưng tộc Đông Di sẽ luôn ghi nhớ cái tên Phùng Mông này, bởi vì trong truyền thuyết về thân thế của Hậu Nghệ, có một phiên bản kể rằng ông ấy đã bị Phùng Mông giết chết.
Thật đáng tiếc khi không ai trong số hai vạn người của bộ tộc Đông Di có thể kéo cây thượng cổ cốt cung của A Lê.
Thượng cổ cốt cung được truyền ma tính của nguyệt chi ám diện, trong khi bộ tộc Đông Di thừa hưởng thần tính của nguyệt chi quang diện.
Lý do A Lê có thể giương cung là vì cô bé sở hữu ý chí hoàn chỉnh của Thái Cổ Nguyệt Ma, bao gồm cả thần tính và ma tính.
Sau khi Nguyệt Ma ở đỉnh Quỷ Tiễn tan biến, đã để toàn bộ sức mạnh ý chí của Nguyệt Ma lại cho A Lê.
Đây là tạo hóa của A Lê sau khi trải qua kiếp nạn sinh tử, cơ hội lớn đến mức sau này trong đạo tàng đã viết một câu như vậy: Trận chiến giữa Ma đạo và Âm Sơn bắt nguồn từ Nguyệt Thần, kết thúc tại Nguyệt Thần.
Không ai kéo được thượng cổ cốt cung, ai đó đã yêu cầu A Lê đích thân thị phạm một lần.
A Lê khẽ mỉm cười, lấy ra một mũi tên Tiên Vũ Khánh Linh từ ống tên ảo Bách Chiến mà Mộ Dung Nguyên Duệ đưa cho cô, đặt nó lên dây cung, rồi từ từ kéo.
Khi cánh tay của A Lê phát huy sức mạnh, trong không khí đột ngột xảy ra sự thay đổi kỳ lạ.
Những người bộ tộc Đông Di ban đầu tập trung xung quanh A Lê, nhưng khi sự thay đổi kỳ lạ này xảy ra, theo bản năng né tránh nguy hiểm, bọn họ từng người một tránh xa khỏi cô bé, lùi dần cho đến lúc cách mười trượng, mới dám tập trung nhìn A Lê.
Sát khí vô cùng tận nổi lên từ dây cung, mũi tên Tiên Vũ Khánh Linh khẽ rung lên, cung tên từng chút từng chút kéo thành trăng tròn, hướng về phương xa.
A Lê nheo mắt lại, cố gắng tìm mục tiêu ở phía xa, tìm kiếm vô ích nên tùy ý bắn vào một ngọn núi.
Dây cung rung lên, mũi tên bắn ra trong nháy mắt, ánh sáng xung quanh A Lê lập tức có chút vặn vẹo, sau đó mũi tên Tiên Vũ Khánh Linh đốt cháy không trung, trực tiếp phá vỡ hư không tạo ra một đường tên mà bắn ra.
Không ai có thể nhắm được quỹ đạo của mũi tên bằng mắt thường, ngay khi tiếng dây cung vang lên, ngọn núi phía xa sụp đổ tựa như ngọc vỡ, biến thành tro bụi chỉ sau một tiếng nổ.
Nhưng mũi tên chưa dừng lại, tiếp tục bắn về phía thượng nguồn sông Lạc Thủy, từ phương hướng mà phán đoán, hẳn là bay thẳng về thành Thủ Dương.
Vào lúc này, tại thành Thủ Dương, Hiên Viên Đế đang tổ chức một điển lễ long trọng cho các mỹ cơ mới thu nạp.
Trong thần điện Hiên Viên, các giai nhân trong hậu cung của Hiên Viên Đế thầm cảm thấy khó chịu trước vẻ mặt mê đắm của vị mỹ nhân mới này, lo lắng rằng Hiên Viên Đế sau khi thu nạp cô ta rồi sẽ không còn quan tâm đến bọn họ nữa.
Vị mỹ cơ mới này, đương nhiên là Kiêm Hà, chỉ có vẻ đẹp tuyệt thế vô song do huyết mạch của huyễn ma của Kiêm Hà ban tặng mới có thể quét sạch sắc thái trong lục cung.
Lúc này, Kiêm Hà một thân áo ngũ sắc, đầu đội phụng quan, khuôn mặt được che lại đang lo lắng không thôi.
Hiên Viên Đế háo sắc đã dùng bí thuật để khống chế quyền tự chủ cơ thể của cô ấy, khiến cô ấy không thể làm ra các động thái phản ứng quá khích nào, hoàn toàn nhờ vào hai nữ tế tư trong thần điện Hiên Viên hỗ trợ đi về phía Hiên Viên Đế.
Khóe miệng Hiên Viên Đế nhếch một nụ cười, hướng về phía quần thần và những người đến xem buổi lễ mà chắp tay, bước nhanh đến trước mặt Kiêm Hà, đưa tay vén khăn che mặt.
Đúng lúc này, một mũi tên đột nhiên bắn vào khoảng không trong thần điện Hiên Viên.
Hiên Viên Đế híp mắt, nhìn theo đường bay của mũi tên, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.
Cái gọi là trên đầu chữ sắc có một con dao, trước mặt Hiên Viên Đế là mỹ sắc nên rất nhanh chóng đã đè nén cảm giác bất an này trong lòng, tiếp tục vén khăn che trên mặt Kiêm Hà lên.
Tấm vải che được vén lên, để lộ khuôn mặt tuyệt thế của Kiêm Hà.
Ông ta nghĩ rằng mình sẽ trông thấy cảnh người đẹp đang khóc, nhưng lại thấy một đôi mắt ánh lên ý cười nhìn mình.
Hiên Viên Đế động lòng, vì Kiêm Hà giải trừ cấm chế thần niệm, hỏi: "Ngươi cười cái gì?""Nếu như ngươi dám động đến ta, ta có thể đảm bảo thành Thủ Dương sẽ trở nên một tòa thành chết!"“Ồ?” Hiên Viên Đế nhíu mày.
"Nếu mũi tên của Nguyệt Thần không thể cảnh tỉnh ngươi, thì sớm thôi ngươi sẽ nghe thấy tiếng bước chân của Tử Thần.
”