Đương nhiên, nhất cử nhất động của hắn đều không thể qua mắt A Lê, nhưng A Lê toàn tâm toàn ý cảm nhận lời chúc phúc của bộ tộc, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Sau khi hắn dẫn người đến Hồ Ánh Trăng, nơi được bảo vệ, làm gián đoạn nghi lễ rửa tội, A Lê mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn bằng một đôi mắt to lấp lánh và sáng tỏ.
A Lê xinh đẹp, sau khi được rửa tội vẫn mang vẻ thánh thiện của Nguyệt Thần, Hiên Viên Tế Quang chỉ cần nhìn thoáng qua liền không thể rời mắt.
Mà từ thái độ của bộ tộc Đông Di đối với cô, hắn ta cũng đoán được thân phận của A Lê, nếu hắn đoán không sai thì cái gọi là ý chí của Thái Cổ Thần Ma nhất định đã thức tỉnh trên người cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mắt này, phát bắn xuyên qua thần điện Hiên Viên cũng từ tay của cô ấy mà ra.
"Xem ra, phát tiễn bắn xuyên qua thần điện Hiên Viên là từ cô mà ra nhỉ.
" Hiên Viên Tế Quang nhìn chằm chằm A Lê nói.
“Là ta.
” A Lê nhàn nhạt đáp.
"Hiên Viên Đế hạ lệnh truy tìm hung thủ, ngươi nếu đã nhận tội, thì có thể cùng ta trở về nhận tội rồi.
""Nhận tội? Nhận tội với ai cơ?" A Lê cau mày hỏi.
"Hỗn xược, ngươi dùng cung tên phá hủy tượng thần Hậu Thổ Nương Nương, tội ác tày trời, luận tội đáng bị tru di cửu tộc, niệm tình ngươi còn trẻ đẹp, nếu thành tâm hối cải, nguyện ý nhập cung làm nô tỳ chuộc tội, bệ hạ có thể sẽ rộng lượng khai ân cho ngươi, miễn cho tội chết.
" Hiên Viên Tế Quang lớn tiếng nói.
"Ta hỏi ngươi, Kiêm Hà tỷ tỷ có phải ở trong cung Hiên Viên không?" A Lê hỏi.
"Đúng vậy, nếu ngươi nguyện ý tiến cung, nhất định gặp được nàng.
""Ồ, lát nữa khi ngươi trở về, nhìn thấy lão cẩu Hiên Viên thì giúp ta truyền lời.
Thay ta nói cho ông ta biết, nếu như Kiêm Hà tỷ tỷ mất đi một sợi tóc, thì bộ tộc Đông Di sẽ huyết tẩy thành Thủ Dương.
" A Lê nhàn nhạt nói.
"Ngươi!"Hiên Viên Tế Quang vô cùng tức giận, nhưng đáng tiếc chỉ đủ thời gian để hắn thốt ra từ "ngươi" trước khi A Lê giương cung và lên sẵn tên, khóa chặt khí tức, những từ còn lại đều đã bị luồng sát khí vô hạn chặn lại trong cổ họng hắn.
Hiên Viên Tế Quang liều mạng đè nén nỗi sợ hãi cùng tức giận trong lòng lại, xoay người liền muốn dẫn người rời đi.
Mới rời đi không xa, thì nghe thấy A Lê nói vọng từ phía sau: "Đứng lại.
"Hiên Viên Tế Quang quay người lại và nhìn A Lê.
"Nói cho lão cẩu Hiên Viên biết, thời gian dành cho ông ta không còn nhiều, một khi Tử Thần tới, thì Thổ tộc có nguy cơ bị diệt vong!" A Lê thờ ơ nói.
Hiên Viên Tế Quang vốn đã bị câu huyết tẩy thành Thủ Dương của cô bé chọc cho tức muốn ói máu, giờ lại nghe cô bé nói rằng có nguy cơ bị diệt tộc, sự tức giận trong lòng của hắn ta không thể kìm nén được nữa.
Con dân Thổ tộc lên đến hàng triệu người, cho dù là tất cả người của các bộ tộc trong đại hoang liên minh hết lại, thì cũng không dám nói với bọn họ rằng có thể gây họa diệt tộc cho họ.
Thiếu nữ không rõ lai lịch trước mắt chỉ nhẹ nhàng mở miệng nói một câu như vậy, sao có thể khiến hắn không tức cho được.
Bây giờ Hiên Viên Tế Quang mới biết lần này đến lãnh thổ tộc Đông Di là một lỗi lầm, hắn tức giận đến không dám bộc phát, cơ thể hắn nhẹ nhàng dao động một hồi, cảm thấy cổ họng có chút vị ngọt, một ngụm máu lập tức phun ra.
Dù sao cũng do sát ý quá lớn, Hiên Viên Tế Quang lấy ống tay áo lau đi vết máu ở khóe miệng, thất vọng dẫn người rời đi.
“Con làm như vậy, mọi người có trách con khăng khăng làm theo ý mình không?” Đợi khi Hiên Viên Tế Quang cùng đám người của hắn rời đi, A Lê thần sắc trịnh trọng hỏi người của tộc Đông Di.
"Ánh trăng soi rọi đại địa, thề chết trung thành Nguyệt Thần.
"“Rất tốt, sẵn sàng chiến đấu!” A Lê nói.
Thần điện Hiên Viên , Hiên Viên Tế Quang truyền đạt những lời của A Lê trước mặt Xích Đế.
Cho dù Hiên Viên Đế có thể kiềm chế đến đâu, thì khuôn mặt của ông ta cũng trở nên đen kịt vì tức giận.
Ông ta định điểm binh xuất tướng ngay tại chỗ, nhưng đã bị Xích Đế ngăn lại.
"Huynh trưởng, Quy Khư xuất thế vốn là một điềm báo hiếm có xưa nay.
Đại quân Bạch Đế đã xâm chiếm núi Bắc Minh, muốn chiếm đoạt bí ẩn Quy Khư từ trong tay tộc Tương Liễu, chuyện này vẫn xin huynh trưởng lấy đại cục làm trọng, thời khắc này nhất định không được gây chiến với bộ tộc Đông Di.
Mặc dù tộc Đông Di dân số ít, nhưng sự gia tăng của chiến loạn sẽ làm chậm cơ hội chiến thắng của núi Bắc Minh.
"“Ma Đạo làm nhục quả nhân đến vậy, quả nhân làm sao chịu nổi?” Hiên Viên đế hừ lạnh nói.
"Sự tình của Ma Đạo là chuyện nhỏ, điều binh đến núi Bắc Minh mới là ưu tiên hàng đầu.
""Còn nữ nhân đó thì phải làm sao?""Không bằng cứ thả cô ta đi trước, dốc toàn lực chuẩn bị chiến đấu, điều binh đến núi Bắc Minh.
""Nữ nhân kia được Ma Đạo coi trọng như vậy, quả nhân tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ta.
Ma Đạo nhiều lần nhắc tới Tử Thần, quả nhân thật muốn xem xem Tử Thần là ai!"Sau khi nói xong, Hiên Viên Đế đã hạ lệnh xuất quân, cả tộc chưng bình, chuẩn bị cho trận chiến trên núi Bắc Minh.
Không chỉ Hiên Viên Đế có phản ứng trước tin tức về Quy Khư xuất thế, mà Thanh Đế đang ở nơi xa trên núi Không Tang cũng biết tin này.
Thanh Đế, người sở hữu lực chiến mạnh nhất thời hồng hoang, đã ẩn dật trong nhiều năm và không cho phép ai đến quấy rầy.
Tuy nhiên, tin tức Quy Khư xuất thế thì các tộc nhân Mộc tộc không dám che giấu, sau khi nhận được tin tức thì đại tù trưởng Mộc tộc đã đích thân đến núi Không Tang.
Tuy nói người Mộc tộc bản tính ôn hòa, thích gần gũi mà không thích đánh nhau, nhưng bí ẩn Quy Khư có liên quan đến toàn bộ sinh vật trong hồng hoang, Mộc tộc không thể ngồi yên không quản được.
Trên núi Không Tang, đại tù trưởng Mộc tộc đã nói với cây thần dâu tằm về sự việc liên quan đến chuyện Quy Khư xuất thế.
Sau khi nói xong, ông ta lẳng lặng đứng sang một bên chờ chỉ thị của Thanh Đế.
Đợi một hồi thì cũng qua mất nửa ngày, ngay khi đại tù trưởng cân nhắc có nên nhắc lại chuyện này hay không, một tiếng thở dài thườn thượt từ cây thần dâu tằm truyền đến, sau đó là một giọng nam trầm trầm tao nhã vang lên: “Mộc tộc sẽ không ra tay.
”