"Không chỉ có chị dâu của ta là anh hùng, còn có Tạ Lan ca ca, còn có sư phụ Khương Tuyết Dương của ta nữa.
" A Lê nói.
"Hiện tại ta cảm giác được Lâm tướng quân thiếu chỗ dựa để chống đỡ ý chí, chúng ta có thể giúp cô ấy như thế nào?" Thanh Đế hỏi.
"Ta biết giúp đỡ như thế nào.
"A Lê nói xong đi ra, đối mặt với tộc nhân của mình mà lớn tiếng hô: "Đệ tử Ma Đạo, vạn thế thiên hồng.
""Đệ tử Ma Đạo, vạn thế thiên hồng.
"Ngay khi A Lê mở miệng, câu nói này không ngừng vang lên.
Nghe được lời này, biểu cảm của Thùy Họa thay đổi trong chớp mắt, những ký ức thuộc về Phá Quân bắt đầu cuộn trào trong biển khơi kí ức.
Cô ấy nghĩ đến hai vạn đệ tử của Ma Đạo đã tự sát oanh liệt ở bờ biển Nam Hải, chính là máu của họ đã nhuộm đỏ câu nói này.
Câu nói này không chỉ tượng trưng cho tình yêu và sự bảo vệ của đệ tử Ma Đạo đối với Phá Quân, lòng trung trinh đối với Ma Đạo, mà đồng thời còn tượng trưng cho sự tức giận cùng nỗi bi thương sâu nặng nhất trong cuộc đời của Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn.
Giờ phút này, lời nói còn văng vẳng bên tai Thùy Họa, trong lòng trào dâng, ngọn lửa màu xanh trong mắt càng lúc càng cháy rực.
Ba ngàn năm Ma Đạo, sơ tâm không đổi.
“Sự sắc bén giết chết sinh mệnh, lực lượng làm tổn thương thần hồn.
Giết!"Vừa dứt từ “giết”, Thùy Họa liền tiến lên một bước.
Mặt đất rung chuyển, núi non rung lắc, phiến đá trong quảng trường lấy nơi chân Thùy Họa đứng làm trung tâm nhanh chóng theo từng vòng mà nứt ra từng li từng tí.
Trong doanh trại của Hiên Viên Đế, những chiến binh Thổ tộc tương đối bình thường ở phía trước đội hình, cơ thể lắc lư, sắc mặt tái nhợt và cố gắng hết sức để ổn định thân thể của mình.
Đúng ngay lúc này, Thùy Họa bước ra bước thứ hai, sát ý chết chóc quét về phía trận doanh của Hiên Viên Đế.
Phía Hiên Viên Đế cũng đồng thời phát động xung kích sát khí hủy diệt, đối đầu trực diện với sát ý chết chóc.
Đại Tượng Vô Hình, Đại Âm Hi Thanh.
Tức là Tượng lớn, không có hình.
Tiếng lớn nghe không thấy.
Mức va chạm ở cấp độ sức mạnh này, cho dù là một ngọn núi xuất hiện ở giữa đi nữa cũng sẽ trong nháy mắt bị nghiền nát thành bột, tất cả phiến đá ở quảng trường thần điện đều bị nứt toạc, không một tiếng động mà bong ra.
Từng vết nứt ăn sâu vào lòng đất, cùng rung lắc với mặt đất, quảng trường thần điện không thể chịu được tác động hủy diệt mạnh mẽ như vậy mà bắt đầu chìm xuống từng chút một.
Chỉ nghe thấy một tiếng chấn động lớn, những cột đá ở lối vào chính của thần điện Hiên Viên bị gãy, sau đó, một phản ứng dây chuyền nhanh chóng được kích hoạt, những cột đá liên tục bị phá vỡ, đại điện đổ sụp xuống đất, trong làn khói bụi xuất hiện một đống đổ nát.
Bước thêm một bước nữa, một số tòa kiến trúc xung quanh quảng trường thần điện đã sụp đổ.
Cát đá bay đầy trời, nhật nguyệt mờ mịt, không khí ảm đạm.
Lúc này, cục diện chiến trường trên quảng trường thần điện đã không còn thấy rõ được nữa, đám đông trong vô thức bắt đầu lui về sau, bị hậu quả của sự hủy diệt buộc phải lùi lại.
Ngoại trừ vực sâu Hồng Lư năm đó, hồng hoang Quy Khư trước giờ chưa từng chứng kiến trận chiến nào ở mức độ như vậy.
Thùy Họa vẫn không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước.
Cho dù mỗi bước đi đều nặng như núi, mỗi bước đi đều phải chịu sự đau đớn do vô tận sát khí để lại.
Bộ giáp Băng Phách Hàn Thiết mặc trên người vốn đã tàn tạ, nay lại càng nát vụn, lộ ra một mảng lớn cơ thể trắng như tuyết.
Mảng da thịt vừa lộ ra, liền bắt đầu bị sát khí hủy diệt cắt xước, xé rách, máu tươi chưa kịp chảy ra đã hóa thành một mảng sương máu.
May mắn thay, thành Thủ Dương sau khi Thùy Họa niết bàn đã nổ ra một cuộc chiến tranh quy mô lớn khác, hồn năng dồi dào mới khiến những vết sẹo có thể nhanh chóng lành lại ngay khi chúng xuất hiện.
Cô ấy có thể làm được điều này, nhưng đối với những dũng sĩ Thổ tộc cũng đang chịu ảnh hưởng từ sát khí hủy diệt thì rất khó để gắng gượng, những dũng sĩ bình thường phía trước bắt đầu trọng thương ngã xuống, ngay cả các Vương Giả hồng hoang cũng không thể chịu được tác động hủy diệt mạnh mẽ như vậy, liên tục rỉ ra bên ngoài những giọt máu từ bên trong cơ thể.
Sắc mặt Hiên Viên Đế trầm xuống từng chút một, bởi vì giờ phút này ông ta đã tận dụng toàn lực ông ta có, tất cả mọi người cũng đã sử dụng toàn lực, nhưng vẫn không thể ngăn cản được bước tiến lên của Thùy Họa.
Nghĩ đến đây, ông ta bắt đầu do dự có nên tiếp tục đánh cược với Tử Thần nữa hay không.
Ông ta có thể nhìn ra được, thần niệm của Thùy Họa cũng ở trong trạng thái tiêu hao cực độ, hồn năng chỉ có thể khôi phục nguyên khí cho cô ấy, không có tác dụng gì đối với thần niệm.
Nếu thế trận tiếp tục bế tắc như vậy, chiến thắng có thể sẽ thuộc về họ.
Nhưng, nếu họ thua, một cái giá đắt như thế thì ai trả nổi đây?Đừng nói là liều mạng đến chết, cho dù là hiện tại, những Vương Giả Thổ tộc cấp bậc giỏi nhất cũng đã bắt đầu phải chịu thương thế không thể kham nổi, mỗi một khắc bế tắc thêm, hiện tại thì bọn họ còn có thể cắn răng kiên trì, nhưng nếu tiếp tục, chắc chắn sẽ có người gục ngã.
Hơn nữa một khi số lượng ngã xuống phá vỡ thế cân bằng lực chiến giữa hai bên, sẽ dẫn đến đại bại, khi đó cấp bậc cường giả như Hiên Viên Đế, Xích Đế, đại tế tư có thể chạy thoát, Thổ tộc, Hỏa tộc và các Vương Giả dũng sĩ được bồi dưỡng, toàn bộ đều sẽ bị Tử Thần quét sạch.
Vương Giả dũng sĩ là nguồn lực dự bị lớn mạnh nhất của Nhân tộc hồng hoang, mỗi một người cũng đều quý giá, Hiên Viên Đế có thể bình tĩnh đối mặt với đại quân mấy ngàn tên dũng sĩ bình thường chết đi, nhưng ông ta không đành lòng nhìn thấy một vị Vương Giả dũng sĩ hy sinh.
Cuối cùng, một Vương Giả dũng sĩ ở phía trước không còn chịu nổi tác động của xung kích hủy diệt nữa, ngã xuống đất sau một tiếng kêu rên.
Sắc mặt Hiên Viên Đế thay đổi, ông ta tách phân thần ra, kéo Kiêm Hà từ phía sau đến.
Thần niệm của Kiêm Hà bị phong ấn, lập tức bị thương nặng do tác động của xung kích hủy diệt, thất khiếu của cô ấy đồng thời chảy máu, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
Thấy vậy, Thùy Họa cuối cùng cũng dừng bước.
Cô ấy dừng lại, Hiên Viên Đế bên này trái lại ra tay nặng nề, một chưởng đánh xuống, người của Thùy Họa lập tức bị xung kích hủy diệt đánh bay.
Khi tiếp đất, quỳ một gối xuống, phải nhờ vào Hồn Chi Bi Thương mới có thể ổn định lại cơ thể của mình.
"Ha ha, thì ra đây chính là thứ gọi là Hiên Viên đại đế của hồng hoang, dùng một nữ tử tay không tấc sắt để giở thủ đoạn uy hiếp.
" Thùy Họa lau vết máu nơi khóe miệng, cười khẩy nói.