“Nếu như không có ở đây, thì Tạ Lưu Vân vì sao có thể từ trong vực sâu khe nứt nhìn trộm được huyền cơ của Quy Khư?” Tôi hỏi.
"Vực sâu khe nứt ngăn cách hai cõi âm dương của Quy Khư, nơi âm dương giao nhau đương nhiên có thể rình mò được huyền cơ của Quy Khư.
Có một nơi thích hợp hơn nơi này để giải mã bí ẩn của Quy Khư, thậm chí còn cho phép cậu trực tiếp nói chuyện với chính Quy Khư.
" Khương Tuyết Dương nói.
"Ở đâu?""Đỉnh núi Bất Chu.
"Giải mã bí ẩn Quy Khư trên núi Bất Chu, là phương pháp giải mật Quy Khư mà Liễu Chi Nhung chưa từng nói với tôi trước đây.
Núi Bất Chu là ngọn núi cao nhất trong thế giới Quy Khư, đứng trên đỉnh núi Bất Chu, quả thật là có thể trực tiếp giao tiếp với ý chí của thế giới Quy Khư.
Nghe đến đây, thì tôi hiểu tại sao chỉ có chủ nhân của thanh kiếm Anh Hùng mới có thể giải được bí mật của Quy Khư rồi.
Bởi vì không có kiếm Anh Hùng thì không thể lên được đỉnh núi Bất Chu, cũng chỉ có chủ nhân tương lai của thế giới hồng hoang rút ra Anh Hùng chi kiếm mới tư cách để đối thoại với ý chí của thế giới Quy Khư.
Sở dĩ tộc Tương Liễu ở lại Bàn Xà Cốc không chịu ra ngoài, một mặt, vì đây là gốc rễ của họ, mặt khác họ muốn tìm kiếm sự bảo vệ của ý chí Đại Xà tộc Tương Liễu.
Bây giờ ý chí của Đại Xà Tương Liễu đã tiêu vong, Bàn Xà Cổ kỳ thực cũng không cần phải quay lại nữa.
Sau đó tôi lại nghĩ, nếu Bàn Xà Cốc mất đi giá trị của nó, thì chẳng phải trận chiến giữa ngũ quân cũng trở nên vô nghĩa sao? Đối thủ thực sự phải là núi Bất Chu kia.
Núi Bất Chu không chỉ có linh hồn của Cung Công, mà còn có thân phận chủ của hồng hoang, bản thân nó cũng là thần vật vô thượng để trấn áp khí số.
Tiên Đạo muốn có núi Bất Chu, không phải nhằm mục đích đem núi Bất Chu rời khỏi Quy Khư, mà là muốn rút đi hồn núi của núi Bất Chu.
Chỉ có Tiên Đạo mới có thể làm được điều này, bởi vì núi Bất Chu vốn là một thứ của trời, mà Tiên Đạo giờ đây đang kiểm soát Thiên Đình.
Việc này rất khó thực hiện, bởi vì chúng sinh hồng hoang sẽ không cho phép hồn núi của núi Bất Chu rời khỏi Quy Khư, so ra, thì việc lấy đi linh hồn Cung Công của Nhân Đạo thì còn dễ dàng hơn.
Bởi vì chúng sinh hồng hoang đều coi Cung Công là kẻ thù không đội trời chung, điều này phải xem Nhân đạo có thủ đoạn để xóa bỏ thần thức của Cung Công, rồi rút ra toàn bộ ý chí của ông ta hay không.
“Tuyết Dương, nếu nói như vậy, trận chiến núi Bắc Minh chẳng phải là không cần thiết sao?” Nghĩ tới đây, tôi quay đầu lại hỏi Khương Tuyết Dương.
"Đương nhiên là phải đánh, không chỉ là đánh, còn phải quyết đoán khai trận, ra tay trước quấy đục chiến cục nữa.
" Âm thanh của Khương Tuyết Dương không nhanh không chậm, vang dội có lực, dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn vẫn như ngày xưa lúc ở đại quân Ma Đạo bày binh bố trận vậy.
"Lý do rất đơn giản.
Trong trận quyết chiến ở núi Bắc Minh, Hiên Viên Đế, Bạch Đế, thiếu nữ Nguyên Phượng ba bên đều tâm niệm về bí ẩn Quy Khư ở Bàn Xà Cốc.
Nếu như đặt chiến trường ở núi Bất Chu, thanh Anh Hùng Chi Kiếm trong tay anh là ngòi kích nổ lớn nhất, đến lúc đó, toàn bộ sức chiến đấu của hồng hoang Quy Khư sẽ đều vì anh mà đến.
" Thùy Họa tiếp lời.
"Thùy Họa nói đúng, không chỉ như vậy, nếu quả thực muốn khai chiến ở núi Bất Chu, ai có thể đảm bảo liên minh Đạo môn vẫn vững như khối sắt chứ? Nếu như liên minh tan rã, chỉ bằng Ma Đạo chúng ta làm sao đối phó được sự thảo phạt của Nhân tộc cùng Thú tộc hồng hoang chứ?" Khương Tuyết Dương nói.
Luận chinh chiến sát phạt, tôi không bằng Thùy Họa, bày mưu tính kế lại không bằng Tuyết Dương, Ma Đạo Tổ Sư tôi đây nom có chút vô dụng.
Nghĩ đến đây, tôi không còn vương vấn những suy nghĩ chập chờn đó nữa mà tập trung nghĩ cách ứng phó với trận đại chiến trước mắt.
Thuyền lênh đênh trên biển nửa ngày, một bóng oán linh hải thú cũng không thấy, có lẽ đều bị uy áp Tử Thần của Thùy Họa dọa cho chạy mất.
Gió yên biển lặng, chúng tôi nói về bí ẩn mà Tạ Lưu Vân đã suy ra từ vực thẳm khe nứt.
Ngày hôm đó, Tạ Lưu Vân đã sử dụng thanh kiếm Lục Nhậm Âm Dương để do thám huyền cơ của Quy Khư, suy đoán rằng Quy Khư có thể là một con Côn, rồi sau đó tôi đã xác nhận điều này thông qua lời nói của Liễu Chi Nhung.
Chỉ là tôi nghĩ không thông, một con vật khổng lồ như vậy lại chưa từng có người thấy qua, vậy phải giải thích thế nào đây?"Bắc Minh trong Tiêu Diêu Du là chỉ vùng biển vô tận, không phải chỉ biển Bắc Minh nơi đây.
Biển vô tận rộng lớn, không có ai nhìn thấy nó là điều bình thường.
" Khương Tuyết Dương nói.
"Ngay cả khi không ai ở Nhân gian có cơ duyên nhìn thấy nó, thì một con vật khổng lồ như vậy cũng không thể che giấu được tai mắt của Thiên giới.
Hơn nữa, nó còn nuốt lấy nước biển trong thiên hạ, ngưng tụ khí Quý Thủy trong thiên hạ, vật khổng lồ như vậy một khi có hình dạng, thì không thể qua mắt Thiên Đình được.
" Thùy Họa nói.
"Cô nói rất có lý, xem ra thứ này cũng là một bộ phận thuộc bí ẩn Quy Khư, chờ Tạ Lan giải được bí ẩn Quy Khư, chúng ta mới biết được đáp án.
Không hay rồi!"Đang cuộc trò chuyện, Khương Tuyết Dương đột nhiên ngừng nói, có một cỗ sóng lớn quỷ dị hướng về phía chúng tôi mà xông tới.
Cơn sóng lớn ập đến đột ngột, với tốc độ nhanh và dữ dội như vậy, Khương Tuyết Dương vội vàng niệm thần chú cự phong, triệu hồi một cơn gió lốc mạnh mẽ, trực diện chặn đứng cơn sóng lớn.
Sóng gió giao nhau, màn nước vỡ tung tóe, nước biển xung quanh trồi lên ngụp xuống không ngừng, khiến tộc nhân Tương Liễu trong thuyền chở quân hoảng hốt không thôi.
Khi những con sóng khổng lồ lắng xuống, luồng sát ý vô tận đột nhiên xuất hiện trong màn sương mù phía trước.
Một con cá mập hồng hoang dài hàng nghìn trượng đang lao về phía chúng tôi.