Ở biển Bắc Minh, nước biển đen như mực, trên mặt biển đầy sương mù, đi biển vào ban ngày nhưng chẳng khác gì ban đêm.
Đáy biển khắp nơi xương trắng bao phủ như núi, tất cả người tộc Tương Liễu đều lộ ra vẻ mặt đau khổ, nhìn chằm chằm ngọn núi từng sinh sống dần dần lùi xa.
Những con rắn non chưa hóa hình người đang run rẩy liên hồi.
Thùy Họa đứng ở mũi thuyền không nhúc nhích, dưới uy áp Tử Thần của cô, hung thú trong biển căn bản không dám tới gần.
Những con rắn non cảm nhận được cảm giác an toàn mà Thùy Họa mang lại, bọn chúng từ phía sau bơi đến bên cạnh cô, bò đến cuộn tròn dưới chân cô.
Nhìn con rắn non, sắc mặt Thùy Họa lộ ra một chút dịu dàng, ngồi xổm xuống, hướng về phía một con rắn non trắng như tuyết mà vươn tay ra.
Con rắn nhỏ màu trắng dùng chiếc lưỡi màu hồng thăm dò, liếm ngón tay của Thùy Họa, sau đó ngẩng đầu lên, men theo ngón tay mà bò đến lòng bàn tay Thùy Họa, rồi cuộn tròn thành một quả cầu.
Tôi đang ở mũi thuyền với Thùy Họa, vốn dĩ muốn bàn với cô ấy về chuyện của Khương Tuyết Dương.
Tôi và Khương Tuyết Dương lúc ở trong huyền quan thì vẫn còn thân thiết, nhưng sau khi trùng sinh trở lại thì rất chi xa cách, lại trở lại cách cư xử trước đây của tôi cùng cô ấy, tôi là Đạo Tổ, còn cô ấy là Khương tướng.
Tôi biết rằng cô ấy lại để mình bó gối trong một góc, che đậy những suy nghĩ thật sự của mình.
Kiếp trước, Tham Lang đem lòng yêu Đạo Tổ, nhưng vì Phá Quân mà âm thầm đóng băng tình yêu của mình, mãi cho đến khi thân thể chìm cùng đảo Kim Ngao, nhưng vẫn chưa bao giờ phá vỡ tâm trí của mình.
Tham Lang kiếp này đem lòng yêu tôi, nhưng tôi đã cưới Thùy Họa làm vợ, mãi đến khi cô ấy chết tôi mới hiểu được tình cảm của cô ấy, mà bây giờ Khương Tuyết Dương đã trùng sinh trở về, tôi không muốn cô ấy phải chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa.
Tôi vốn định hỏi thăm Thùy Họa về Tuyết Dương, nhưng thấy cảnh tộc Tương Liễu tiếc thương vì chốn cũ, lời đã đến miệng nhưng lại phải nuốt trở về.
Sau khi Thùy Họa chứng danh vị Tử Thần, đã luôn gánh vác trách nhiệm sát phạt nặng nề của Ma Đạo, chưa bao giờ thả lỏng trong giây lát.
Hiếm khi thấy nàng buông lỏng cảnh giác như vậy, sự ấm áp của Tử Thần, trên đời có được bao phần chứ?Về phần vướng mắc tình cảm giữa ba người Sát Phá Lang, hãy tạm gác lại để sau trận giao chiến giữa ngũ quân vậy.
Tộc nhân tộc Tương Liễu nhìn thấy hình ảnh Tử Thần dịu dàng chăm sóc con rắn trắng nhỏ, cũng cảm thấy được an ủi đôi chút.
Ma Đạo Tổ Sư năm đó đã kịp thời ra tay cứu giúp khi tộc Tương Liễu gặp phải đại nạn, tộc Tương Liễu cho tới nay vẫn còn dành sự kính trọng cùng biết ơn sâu sắc cho ông ấy, nhưng chuyện này chỉ là hướng đến bản thân ông ấy, không liên quan gì đến thân phận của ông ấy, gia nhập Ma Đạo cũng chỉ vì nhận được lời tiên tri của Đại Xà tộc Tương Liễu mà thôi.
Chỉ sau khi gia nhập rồi, họ mới nhận ra rằng Ma Đạo vẫn sẽ cho họ sự bảo vệ toàn vẹn nhất giống như người ấy của năm đó vậy.
Tộc Tương Liễu có thời gian phát triển rất dài, trước khi biến thành người, sức chiến đấu của họ rất thấp, không có thần thông Quý Thủy, chỉ có thể dựa vào phun nọc độc và răng nanh để phòng ngự hay giết địch, cơ hồ không khác gì với những con rắn và côn trùng bình thường.
Chỉ sau khi hóa hình thành người, mới có thể thức tỉnh ý chí của Thái Cổ Thần Ma trong huyết mạch, lực chiến mới trở nên mạnh mẽ hơn.
Vì vậy, trong cốt tủy tộc Tương Liễu luôn mãnh liệt tồn lại một ý thức cảnh giác về nguy hiểm, mà hiện tại, bọn họ đã tìm được cảm giác an toàn ở Ma Đạo.
Ở đuôi tàu, Khương Tuyết Dương đang nói chuyện với Liễu Chi Nhung.
Chuyện bọn họ đang nói đến đương nhiên là bí ẩn Quy Khư.
Sau khi gia nhập Ma Đạo, Liễu Chi Nhung sẽ không giấu giếm điều gì nữa, có hỏi thì ắt trả lời.
Một lúc sau, Khương Tuyết Dương kết thúc cuộc trò chuyện với Liễu Chi Nhung và đến đầu thuyền.
"Thùy Họa, cô cảm thấy biển Bắc Minh là cái gì?" Khương Tuyết Dương hỏi.
“Ý cô là sao?” Thùy Họa hỏi.
“Cô là Tử Thần của Thái Cổ Minh Giới, lẽ nào không có chút cảm giác gì sao?” Khương Tuyết Dương lại hỏi.
"Có, tôi cảm thấy nơi này và Âm Ti rất giống nhau, kỳ thực thời điểm chúng ta từ vực sâu khe nứt tiến vào biển Bắc Minh, tôi cảm giác như vừa bước qua ranh giới Âm, Dương vậy.
""Cô nói không sai, chúng ta đúng thật đã bước qua hai giới Âm, Dương, vực sâu khe nứt là nơi hai thế giới giao nhau, cái gọi là biển Bắc Minh kỳ thực chính là chỉ cõi âm của Quy Khư.
" Tuyết Dương nói.
Trong hồng hoang Quy Khư không có cõi âm, cái gọi là cõi âm được Hậu Thổ Nương Nương mở ra sau khi thân hóa lục đạo luân hồi.
“Chẳng lẽ ở Quy Khư cũng có sinh tử luân hồi?” Sau khi nghe Tuyết Dương nói rằng biển Bắc Minh là cõi âm của Quy Khư, tôi hỏi.
"Ở Quy Khư không có vòng sinh tử luân hồi, tác dụng của biển Bắc Minh chỉ là nuốt chửng thi thể cùng xương cốt của những cự thú hàm oan không tan biến.
Trên thực tế, đây là biển của oán linh, địa điểm thực sự để giải bí mật Quy Khư không nằm ở đây.
"