Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 560 - Chương 560: Ba Người Trùng Phùng (2).

Chương 560: Ba Người Trùng Phùng (2).

Thùy Họa để Tạ Lưu Vân dùng Lục Nhâm Âm Dương Kiếm thôi diễn, sau khi biết được vòng xoáy đen có liên quan đến chuyện Khương Tuyết Dương sống lại thì Thùy Họa không thể nào giữ bình tĩnh nữa.

Lập tức phi thân xuống núi quay về trận doanh của Ma Đạo, trước tiên đem quân quyền giao lại cho Thanh Đế và Kiêm Hà, sau đó đi tìm A Lê, muốn A Lê dùng thần tiễn giúp cô ấy đột phá trùng điệp sát cơ phong tỏa núi Bắc Minh để tiến về Bàn Xà Cốc.

Bàn Xà Cốc ở sâu trong Bắc Minh Sơn, không chỉ có nọc độc phân tán trong không khí ở Bắc Minh Sơn, mà độc trùng và mãnh thú càng khiến người ta nửa bước khó rời, còn có vô số sát cơ do Hiên Viên Đế và Bạch Đế bày, tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào đến gần.

Nếu như không có A lê trợ giúp, chỉ dựa vào Thùy Họa một mình xông vào, không những hung hiểm vạn phần mà còn vô cùng lãng phí thời gian, quan trọng nhất là nếu như nổi lên xung đột với Hiên Viên Đế và Bạch Đế ngay lúc này thì chiến sự sẽ lập tức bị kích phát.

Sau khi nghe Thùy Họa giải thích xong, A Lê dùng mũi tên nhắm vào Bàn Xà Cốc, bắn ra một mũi tên.

Khi mũi tên Tiên Vũ Khánh Linh chưa rời cung thì Thùy Họa đã tập trung thần niệm lên nó rồi, đợi khi mũi tên phá không rời cung, Thùy Họa liền vươn tay bắt lấy nó, người theo mũi tên phá không bay về phía Bàn Xà Cốc.

Mũi tên của A Lê có uy năng phá không, cũng may Thùy Họa có thân thể bất tử của Tử Thần, vừa rồi mới có thể chịu đựng được sự đau đớn do hư không vỡ vụn sinh ra.

Cho dù là vậy thì đối với cô ấy cũng vô cùng hao phí hồn năng.

Vẫn chưa đến khu vực của Bàn Xà Cốc đã bởi vì hồn năng sắp cạn kiệt mà từ không trung rơi xuống giữa các ngọn núi.

Tây Lộc núi Bắc Minh cách Bàn Xà Cốc xa nhất, thế núi lại vô cùng hiểm trở muốn đi qua khó như lên trời, Hồng Hoang Quy Khư lại không thể ngự không phi hành.

Vẫn may nơi mà Thùy Họa rơi xuống đã vượt qua trùng trùng nguy cơ mà Hiên Viên Đế và Bạch Đế bày ra, tiếp sau đó, Thùy Họa một đường trèo đèo lội suối, đến khi Tuyết Dương bước xuống đài hoa sen khi nãy thì mới đến nơi.

Từ khi từ biệt ở núi Thái Âm, ba người vẫn chưa từng tụ họp lại, cái chết của Tuyết Dương đã trở thành một cái gai trong lòng tôi và Thùy Họa.

Hiện tại cả ba gặp lại, gặp rồi vẫn ngỡ như đang nằm mơ.

Đúng như tôi dự đoán, sau khi Khương Tuyết Dương sống lại, tu vi chẳng những không hề bị một chút tổn hại nào mà ngược lại còn vượt xa trước kia, căn bản không cần tôi bảo vệ cô ấy.

Thùy Họa thì lại hoàn toàn khiến tôi giật mình, khi chúng tôi tách nhau ra ở pháp trận truyền tống, cô ấy vẫn còn đang đau khổ đè ép không cho Phá Quân Chi Đạo viên mãn, không dám tấn thăng Thiên Tôn mà cô ấy hiện tại rõ ràng đã có thần niệm của Chí Cường Thiên Tôn, không hề kém cạnh so với Kiếm Tiên Lữ Thuần Dương.

Về việc làm sao mà cô ấy làm được thì cô ấy không nói tôi cũng không hỏi, chuyện Kiêm Hà bị bắt, trận chiến thành Thủ Dương cũng rất lâu sau này tôi mới biết, hiện tại chuyện chúng tôi quan tâm nhất chính là trận chiến Ngũ Quân ở núi Bắc Minh.

Sau khi ý chí của Tương Liễu Đại Xà tiêu vong, Bàn Xà Cốc liền trở nên mỏng manh như quả trứng non, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

Đợi sau khi tôi dẫn Khương Tuyết Dương và Thùy Họa gặp tộc nhân tộc Tương Liễu thì liền quay về phòng nghiên cứu chuyện này.

Bắt đầu do Thùy Họa và Liễu Chi Nhung thuật lại tình hình chiến cục ở núi Bắc Minh cho Khương Tuyết Dương nghe, Tuyết Dương nghe xong bắt đầu dụng tâm yên lặng suy diễn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tình hình chiến cục ở núi Bắc Minh hiện nay khó mà giải được, bất quá nếu như không có Anh Hùng Chi Kiếm thì khó mà giải được bí mật của Quy Khư, chúng ta trước tiên có thể rút khỏi đây, tụ họp với liên quân Đạo Môn.

”Khương Tuyết Dương nói rất có đạo lý, hiện tại chuyện Anh Hùng Chi Kiếm vẫn chưa bị lộ ra ngoài, hiện tại Hiên Viên Đế, Bạch Đế, Nguyên Phượng Thiếu Nữ cả ba bên đều cho rằng bí mật của Quy Khư nằm trong tay tộc Tương Liễu.

Chỉ cần chúng tôi có thể rời khỏi đây tụ họp với liên quân Đạo Môn, nguy cơ của tộc Tương Liễu liền có thể dễ dàng giải quyết.

“Bàn Xà Cốc đã bị Hiên Viên Đế, Bạch Đế, Nguyên Phượng Thiếu Nữ cả ba bên phong tỏa, làm sao mới có thể vượt qua tai mắt của họ mà rời đi?” Tôi hỏi.

Nếu như chỉ có ba người tôi, Thùy Họa và Tuyết Dương thì còn dễ nói, nhưng đem theo bảy ngàn tộc nhân tộc Tương Liễu, hỗn tạp nam nữ già trẻ nhân xà, dù làm thế nào cũng không thể che trời lấp biển ung dung rời đi.

“Đi theo lối vào của vực sâu Thâm Uyên, đi đường thủy ở biển Bắc Minh.

” Khương Tuyết Dương nói.

“Không được, biển Bắc Minh mai táng muôn vàn thi cốt của hải thú ở Hồng Hoang, trong biển tràn ngập oán linh của hung thú, chúng ta căn bản không thể qua được.

” Nghe cô ấy nói xong, Liễu Chi Nhung lắc đầu nói.

“Trước khi Lâm tướng quân đến, biển Bắc Minh đúng thật là cấm địa của sinh vật, nhưng mà hiện tại khác rồi, có cô ấy ở đây, oán linh đã không còn đáng lo nữa.

”Thùy Họa là Tử Thần của Thái Cổ Minh Giới, Tử Linh Hệ Hung Thú có chiến lực dưới Thiên Tôn căn bản không thể chống lại uy áp của Tử Thần.

Dù là chiến lực Thiên Tôn gặp phải cô ấy cũng chỉ có thể chạy trốn trối chết, bởi vì Thùy Họa có hiệu quả áp chế của kẻ bề trên khi đối chiến với tử linh.

Sau khi định ra việc này, Khương Tuyết Dương liền bắt đầu nghiên cứu xem làm sao để có thể tiến vào biển Bắc Minh từ vực sâu Thâm Uyên, bắt đầu đào núi, chế tạo thuyền vận binh.

Ba ngày sau, đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, tôi, Thùy Họa và Khương Tuyết Dương dẫn theo tộc nhân tộc Tương Liễu từ vực sâu Thâm Uyên tiến vào biển Bắc Minh.

Biển Bắc Minh, nước biển đen xì như mực, trên biển dày đặc sương mù, đi ban ngày mà ngỡ như ban đêm.

Tổng cộng chế tạo được bảy chiếc thuyền vận binh, dùng khóa sắt buộc chặt đầu và đuôi thuyền lại với nhau, đề phòng việc tách ra rồi bị lạc mất.

Lúc này tôi và Thùy Họa đang đứng ở đầu con thuyền thứ nhất, Tuyết Dương đứng ở đuôi con thuyền cuối cùng, chậm rãi di chuyển hướng về phía Tây.

Bình Luận (0)
Comment