Vào ngày đó, tôi ở Thiên Trì trên núi Trường Bạch phong thần cho Thùy Họa, đã khiến A Lê rất chi ghen tị, phải hứa với cô bé rằng một ngày nào đó tôi cũng sẽ phong thần cho cô bé như vậy.
Kể từ đó, lời hứa này đã khắc sâu trong trái tim A Lê.
Mặc dù ở hồng hoang Quy Khư vẫn có ban ngày nhưng lại không có nhật, nguyệt cùng sao trời, khoảng cách giữa trời và đất rất gần nhau.
Trong đêm sâu thẳm, tôi một tay cầm thanh Anh Hùng kiếm bước lên tế đàn.
So với thần đàn phong thần của Thùy Họa, thì cái của A Lê lại đơn giản hơn rất nhiều, điểm long trọng của ngày đó là nằm ở chỗ nó ở Nhân gian, trong một thế giới rộng lớn, có các vị thần trong tam giới theo dõi, vậy nên không thể bất kính với các vị thần.
Còn phong thần trong Quy Khư, thì không cần phải để ý đến thái độ của các vị thần nữa, bởi Quy Khư không nằm trong tầm kiểm soát của Thiên Đạo và thần niệm của các vị thần cũng không đến được nơi này.
Thần đàn được lập trên một ngọn đồi, dưới ngọn đồi là mười hai vạn binh mã của Ma Đạo chúng tôi.
Đại quân chỉnh tề, sĩ khí dâng cao.
Ở ngoại vi, sáu mươi vạn binh mã của Nhân, Tiên hai đạo cũng vây lấy theo dõi.
Phong Thần là chuyện hiếm có từ xưa nay, không phải ai cũng có tư cách được phong thần, cũng không phải ai cũng có tư cách phong thần cho người khác.
A Lê đã sớm chuẩn bị xong, đầu đội vương miện Nguyệt Thần, Thanh Vũ giáp trên người sớm đã được thay thế bằng Nguyệt Bố Trường bào, dung mạo tuy rằng vẫn còn mang chút thiếu nữ trẻ tuổi, nhưng thần sắc lại thần thánh mà trang nghiêm.
Ngạo Phong bên cạnh A Lê có vẻ hơi căng thẳng, sau khi A Lê phong thần, rất có thể sẽ vì thần vị của mình mà tính tình có sự thay đổi lớn, có thể sẽ tràn đầy thần uy khiến người khác khó mà lại gần được.
Ví dụ như Thùy Họa sau khi được tôi phong là Tử Thần, nếu cô ấy không kiềm chế thần uy của mình thì sẽ không ai có thể đến gần cô ấy trong bán kính năm thước trở lại.
Bởi đây là lãnh địa của thần, tiến vào mà không có sự cho phép là báng bổ sự uy nghiêm của thần.
Khi bái tượng thần trong các đạo quán, khách hành hương đều đứng cách xa năm thước, nếu lại quá gần thì không những không được thần linh che chở mà còn gặp phải tai họa.
Đứng trên thần đàn, tôi nhìn vào màn đêm của Quy Khư, bắt đầu chỉnh lại quần áo.
Sau đó tôi xõa tóc, đi chân đất, chĩa kiếm tứ phía, miệng đọc:“Ngô Dĩ Thiên Vi Phụ, Địa Vi Mẫu.
Ngô Cư Kỳ Trung, Thường Như Xích Tử.
Nhật Vi Công Tào, Nguyệt Vi Sổ Chủ.
Lôi Công Điện mẫu, Tại Ngô Tiền Hậu.
Phong Bác Vũ Sư, Tại Ngô Tả Hữu.
Lục Giáp Trực Phù, Châu Vũ Vây Quanh.
""Thanh Long Cư Ngô Hữu, Bạch Hổ Cư Ngô Tả.
Chu Tước Tại Ngô Tiền, Huyền Vũ Tại Ngô Hậu.
Hoàng Long Trấn Ngô Đầu, Thất Tinh Tại Ngô Thủ.
Ngô Cư Trung Cửu Cung, Thái Ất Vi Ngô Ngẫu.
Hữu Tam Tả Thất, Đới Cửu Lữ Nhất.
Nhị Tứ Vi Kiên, Lục Bát Vi Túc, Ngô Cư Kỳ Trung.
”"Ta là Ma Đạo Tổ Sư, dạo quanh nơi đây, quan sát mười cực, loại bỏ tam giới, cửu thiên cố khí, tứ trực đến tế đàn.
""Theo mệnh lệnh của ta, hôm nay tới đây!""Nay, ta phong A Lê của bộ tộc Đông Di làm Nguyệt Thần, cấp cấp như luật lệnh!""Sắc sắc sắc!"Sắc lệnh cuối cùng hoàn thành, sắc trời bắt đầu biến hóa, gió nổi lên, bốn cực hồng hoang Quy Khư không ngừng có thần niệm hướng tới nơi này.
Ngoài ra thì không còn động tĩnh gì khác, trời đã sập tối, màn đêm đen kịt.
Cờ Chiêu hồn bên trong huyền quan cũng không có bất kỳ phản hồi nào.
Điều này khiến tôi vô cùng hoang mang, A Lê đã ngưng tụ được thần cách của Thái Cổ Thần Ma, lực chiến cũng đã đạt đến cảnh giới Thiên Tôn, lại từng được rửa tội ở hồ Mặt Trăng của bộ tộc Đông Di, đáng lý sẽ không thể thất bại trong việc phong thần mới phải chứ.
Trừ khi, ý chí của thế giới Quy Khư không cho phép A Lê phong thần ở đây.
Mặc dù Thái Cổ Thần Ma rất mạnh mẽ, nhưng cuối cùng họ cũng bị Thiên Đạo diệt sạch từng người một, mà Quy Khư là một sự tồn tại mà ngay cả Thiên Đạo cũng không thể làm gì được, nếu Quy Khư không cho phép A Lê thành thần, thì chắc chắn A Lê sẽ phong thần thất bại.
Qua một hồi lâu vẫn không có động tĩnh, đệ tử Ma Đạo vẫn bình tĩnh như cũ, mà đệ tử Nhân, Tiên hai đạo lại lộ ra vẻ hậm hực, phẫn nộ.
Ma Đạo đã phong một vị Tử Thần, nếu như lại phong thêm một vị Nguyệt Thần, Nhân, Tiên hai đạo trong lòng nhất định sẽ càng thêm khó chịu.
Tuy rằng tự cổ chí kim việc phong thần rất hiếm thấy, nhưng bọn họ cũng không muốn nhìn thấy Ma Đạo có thêm một vị thần linh bảo vệ nữa, huống chi người được phong thần lại còn là Thái Cổ Nguyệt Thần, thực lực vượt xa so với các vị thần của Thiên giới.
Chư thần trên Thiên giới có rất nhiều vị thậm chí còn không đạt được lực chiến thiên tôn, thần vị của họ trực tiếp đến từ một đạo sắc lệnh của Ngọc Hoàng trên Thiên Đình.
Ngay khi tôi còn đang hoang mang khó hiểu, thì một chùm ánh sáng trắng tinh khiết đột nhiên chiếu xuống từ khoảng không tối mịt, bao trùm lấy A Lê, người đang đứng đối diện với tôi trên tế đàn.