Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 568 - Chương 568: A Lê Phong Thần (2).

Chương 568: A Lê Phong Thần (2).

Nhìn thoáng qua, tôi đã nhận ra chùm sáng này là do ánh trăng ngưng tụ lại, giống hệt như ánh sáng của Thái Cổ Nguyệt Ma trong huyền quan của tôi.

Nhìn thấy dị tượng này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên xem, sắc trời còn tối đen, không nhìn thấy nơi cuối ánh trăng.

Ánh trăng chiếu vào A Lê, trên phông nền của Nguyệt Bố Trường bào, khiến A Lê trở nên càng thần thánh hơn.

A Lê nhắm mắt lại, như thể không biết gì.

Ở hồng hoang Quy Khư cấm chế ngự không phi hành, tất cả trạng thái phi hành đều dựa trên trợ lực và không thể kéo dài quá lâu.

Nhưng mà, không bao lâu sau khi ánh trăng bao phủ hoàn toàn A Lê, A Lê thực sự bắt đầu chậm rãi lơ lửng, không ngừng bay lên như một chiếc lông vũ.

Tất cả mọi người sững sờ nhìn cảnh tượng thần kỳ này, thậm chí còn không dám thở mạnh.

A Lê tiếp tục bay lên trên, dưới ánh mắt của mọi người mà tiếp tục bay lên đến tận điểm cuối cùng của ánh sáng, nơi mà chúng tôi không thể nhìn thấy được nữa.

Cô bé biến mất rồi.

Không ai có thể cảm nhận được tồn tại của cô bé nữa.

Điều quan trọng nhất là, khi A Lê bay lên bầu trời, chùm ánh trăng thẳng đứng chiếu từ trên trời xuống cũng rút ngắn từng tấc theo cơ thể cô bé, đến cuối thì cùng biến mất với cơ thể của cô bé, bầu trời lại quay về màn đêm tối vốn có.

Ngạo Phong mở to mắt, khi không còn cảm nhận được sự tồn tại của A Lê nữa, cậu không kìm được mà rơi nước mắt.

Không ai rõ chuyện gì đang xảy ra.

Tôi vội vàng bước xuống tế đàn và đi đến bên cạnh Khương Tuyết Dương.

“Tuyết Dương, đây là chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

"Tôi cũng không biết, chỉ có thể đoán chuyện này cùng với ý chí thế giới Quy Khư có liên quan.

" Khương Tuyết Dương đáp.

"Ý chí của thế giới Quy Khư không cho phép tôi phong thần cho A Lê?""Không chắc nữa, có lẽ nó không có ác ý gì.

" Khương Tuyết Dương suy nghĩ một chút, đáp.

"Vậy thì tôi đã phong thần cho A Lê thành công hay thất bại rồi?""Cái này không thể giải thích được, cậu cứ kiên nhẫn chờ đi, nếu như thành công, Cờ Chiêu hồn nhất định sẽ nhanh chóng cho cậu biết thôi.

"Mọi người đang chờ đợi, Ma Đạo đang chờ A Lê trở về, Nhân, Tiên hai đạo thì đang chờ xem trò cười của Ma Đạo tôi.

Thời gian cứ từng phút từng phút trôi qua, chớp mắt đã qua hai giờ đồng hồ rồi.

Bình minh đang đến gần, nếu A Lê không thể quay về, thì đợi đến khi trời sáng rồi thì cô bé sẽ không thể về được nữa.

Lòng tôi càng lúc càng lo lắng, hỏa diễm trong mắt Thùy Họa bắt đầu bùng cháy điên cuồng, Khương Tuyết Dương cau mày, người buồn lòng nhất vẫn là Ngạo Phong, chàng trai có trái tim trong sáng, hết lòng hết dạ yêu A Lê, khóc như mưa trút, không thể ngừng lại được.

Không chỉ có chúng tôi, mà mười hai đại quân của Ma Đạo cũng đồng thời im lặng, tâm trạng buồn bã tràn ngập.

Trong số đó, tướng sĩ bộ tộc Đông Di là nghiêm trọng nhất, bọn họ đã nước mắt lưng tròng, A Lê là niềm tự hào của bộ tộc Đông Di.

Ngay cả khi tôi không phong thần cho cô bé, thì từ lâu trong trái tim của tộc nhân cô bé đã là hóa thân của Nguyệt Thần.

Tôi có chút hối hận khi phong thần cho A Lê rồi, nhưng ai lại có thể ngờ rằng điều như vậy sẽ xảy ra chứ?A Lê rất lâu vẫn chưa quay trở lại, hành hạ trái tim của đệ tử Ma Đạo từng chút một.

Ngay lúc thời gian chỉ còn một khắc là bình minh, thì bầu trời đen kịt nặng nề đột nhiên nứt ra một khe hở, lộ ra một vệt ánh trăng trắng.

Ánh trăng vừa ló một góc, thì một vòng trăng sáng xuyên qua màn đêm.

Mọi người đều bị kinh ngạc, đặc biệt là Mộc tộc và bộ tộc Đông Di.

Trong hồng hoang Quy Khư không có nhật, nguyệt, sao trời, về mặt trăng, nó chỉ tồn tại trong vài câu từ mà tổ tiên để lại, thậm chí có thể nói rằng nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng có ai nhìn thấy nó.

Những người bộ tộc Đông Di bắt đầu quỳ xuống trước, tiếp theo là người Mộc tộc.

Và ở một nơi mà tôi không biết, tất cả các sinh vật trong hồng hoang Quy Khư cũng đồng thời quỳ xuống nhìn về ánh trăng sáng giữa đêm.

Hải thượng sinh minh nguyệt, Thiên nhai cộng thử thì.

Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, Kim nguyệt tằng kinh chiếu cố nhân.

Trường An nhất phiến nguyệt, Vạn hộ đảo y thanh.

Cử đầu vọng minh nguyệt, Đê đầu tư cố hương.

Dịch nghĩa:Người nay không thấy bóng trăng khi xưa, Trăng nay lại từng soi rọi bóng người cũ.

Trăng sáng mọc trên biển, Lúc này soi chung cả chân trời.

Một mảnh trăng treo Trường An, Nhà nhà đều nghe tiếng đập áo.

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Cúi đầu nhớ quê nhà.

Mặt trăng, hay còn gọi là băng luân, nguyệt quang.

Từ xa xưa, đã là biểu tượng cho niềm khao khát và truyền tải cảm xúc của con người, không biết đã lưu truyền biết bao nhiêu bài thơ, bài văn về nó.

Vòng trăng sáng này, tất cả chúng sinh trong Quy Khư đều có thể nhìn thấy.

Sự xuất hiện của vầng trăng không chỉ gợi lại kí ức của tổ tiên truyền lại mà còn khơi dậy nỗi nhớ trong họ, bọn họ bắt đầu nhớ lại dáng vẻ hồng hoang trước đây.

Nhưng mà, trăng sáng đã ló dạng, A Lê lại đang ở đâu?Nếu kết quả của việc phong thần là biến A Lê thành mặt trăng sáng trong thế giới Quy Khư, chiếu sáng bầu trời đêm, thì tôi sẽ không bao giờ chấp nhận một kết cục như vậy.

Thứ tôi muốn không phải là một mặt trăng lạnh lẽo kia, thứ tôi muốn là A Lê sống sờ sờ trước mặt, một thiếu nữ đến từ bộ tộc Đông Di.

“A Lê ở đâu?” Tôi hỏi.

Khương Tuyết Dương im lặng, mọi người cũng im lặng, bởi vì không ai biết câu trả lời.

Ngay khi trái tim tôi càng lúc càng thắt lại, Cờ Chiêu hồn trong huyền quan đột nhiên phát ra một giọng nói xa xăm và vô tận:"Thái Cổ Nguyệt Ma, trở về!"

Bình Luận (0)
Comment