m thanh phát ra từ cờ chiên hồn bên trong huyền quan khiến tôi bình tĩnh trở lại, nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng tột cùng của Ngạo Phong, tôi bèn đi đến bên cạnh cậu nhóc nhẹ giọng an ủi vài câu: “Ngạo Phong, cô bé sắp trở về rồi.
”“Đạo Tổ, chuyện đó có thật không?” Giọng nói của Ngạo Phong đã có chút khản đặc.
“Ừ”“Được, chỉ cần tỷ ấy quay về là tốt rồi.
” Ngạo Phong gật đầu thật mạnh.
Tôi biết cậu ấy đang lo lắng điều gì, nhẹ nhàng cười nói: “Ngạo Phong, đệ tử Ma đạo có tình có nghĩa, A Lê cho dù quay về cũng là Nguyệt Thần của Ma đạo chúng ta, cậu khỏi lo cô bé sẽ không cần cậu nữa.
”“Ta không có, ta đâu có lo lắng đâu chứ.
” Dáng vẻ dễ thương của Ngạo Phong, thật khiến người khác hoài niệm về những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp.
Cách bình minh chỉ còn một khắc, chính tại lúc này, giữa vầng trăng bỗng xuất hiện một hình bóng thiếu nữ xinh đẹp.
A Lê nhẹ nhàng cưỡi trăng, chậm rãi bay đến.
Xiêm y trường bào tung bay theo gió, dáng người tựa như Quảng Hàn tiên tử, kết hợp cùng vầng trăng tỏa sáng dịu dàng, uyển chuyển lay động lòng người.
Sau khi A Lê được phong thần, nét thanh thuần non nớt cuối cùng của thiếu nữ đã bị xóa nhòa, tỏa ra ánh dương thần thánh bất diệt, khiến người khác phải kính cẩn cúi người không dám xem nhẹ.
Toàn bộ mười hai vạn đại quân Ma đạo đều trố mắt tròn xoe, thoáng chốc tất cả mọi buồn phiền lo lắng vừa nãy, đã nhanh chóng chuyển thành vui mừng hoan hỉ.
“Tạ Lan, em gái cậu trưởng thành rồi đó.
” Khương Tuyết Dương mỉm cười nói.
“Ừ.
”Nhớ hồi tôi mới vừa đưa A Lê rời khỏi huyền quan Tuyết Vực Côn Lôn, cô bé chỉ là một cô nhóc mới lớn, bây giờ mười năm trôi qua, A Lê cuối cùng đã thoát kén thành bướm, trở thành một nữ thần hoàn mỹ.
Ngước nhìn A Lê đang đứng lơ lửng trên bầu trời, lòng tôi cảm thấy thật ấm áp, cô bé ấy xinh đẹp đến vậy, thánh thiện như thế, thật khiến tôi tự hào.
Chứng kiến cô bé trưởng thành từng ngày và có thành tựu như ngày hôm nay, làm tảng đá đè nặng trong lòng tôi đã vơi đi phần nào, giả sử nếu một ngày nào đó gặp lại mẹ của A Lê, tôi có thể mỉm cười đầy tự hào kể với bà ấy, rằng tôi đã chăm sóc cho A Lê rất chu đáo.
Đại quân phía hai đạo Nhân Tiên cũng có người đang quan sát Nguyệt Thần A Lê, Nhân đạo thì vẫn còn giữ được bình tĩnh, nhưng trong lòng người bên Tiên đạo đã tràn ngập cay đắng ngậm ngùi.
Bởi vì Tuyết Vực huyền quan nằm ở Côn Lôn, nói cách khác A Lê vốn dĩ là cơ duyên thuộc riêng về Tiên đạo bọn họ.
Đáng tiếc thay, thủ đoạn thâm sâu của Đạo Tổ Ma đạo tôi, đến cả thần quỷ cũng không lường trước được, ngay trước khi cuộc chiến phong thần bùng nổ đã sớm tính toán hết tiên cơ cho Ma đạo.
Nhớ đến điều đó, tôi lại bắt đầu hoài niệm bóng lưng tiến về phía hư không bên trong quan tài trấn hồn.
Tôi không tiếp tục nhìn A Lê nữa, mà hướng về phía hư không xa xôi u tối.
Quỷ Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng.
Ma Đạo Tổ Sư đã hóa thành hư không và đồng quy cùng trời đất, không biết ông ấy còn có thể cảm nhận những gì xảy ra với Ma đạo bây giờ hay không.
Chặn đường tôi đã đi qua gập ghềnh đầy gian truân cùng trắc trở, may mắn thay, tôi chưa từng từ bỏ hy vọng.
Đi trên con đường của Ma Đạo Tổ Sư, khiến tôi yên tâm thoải mái.
Dưới ánh mắt đăm chiêu của mọi người, A Lê từ từ đáp xuống mặt đất.
Cô bé đội mũ quan của Nguyệt Thần, dung mạo tuyệt mỹ tách rời khỏi trần tục, mịn màng như ngọc trai, tản ra khí tức thần thánh trang nghiêm.
Người của bộ tộc Đông Di toàn bộ đều kính cẩn quỳ xuống, đôi mắt họ đẫm lệ, đồng thanh hét gọi tên của Nguyệt Thần.
Tiếp đó người của Mộc tộc cũng quỳ xuống, chỉ còn mỗi mình Thanh Đế đứng yên tại chỗ, gương mặt già nua của ông ấy đã rưng rưng nước mắt vì xúc động.
Thần chi Quy Khư Hồng Hoang sớm đã trở thành truyền thuyết, mà ngay lúc này đây họ đang tận mắt chứng kiến một vị thần minh ra đời.
Trong ngàn năm trải dài vô tận, bóng đêm tại Quy Khư Hồng Hoang không hề nhìn thấy vầng trăng hay vì sao, mà hôm nay, bởi vì sự ra đời của Nguyệt Thần A Lê, trên bầu trời đã xuất hiện thêm một vầng trăng sáng chói chiếu rọi khắp màn đêm.
Vầng trăng không biết đã khơi gợi nỗi nhớ quê hương của bao nhiêu người, trong tương lai cũng không biết sẽ được gửi gắm bao nhiêu tâm tư tình cảm.
Đêm nay không một ai suy nghĩ về bí ẩn của Quy Khư, hay lo âu về cuộc chiến ngũ quân, Quy Khư Hồng Hoang đêm nay, chỉ thuộc về một mình A Lê.
A Lê đáp đất an toàn, thì đi đến chỗ tôi đầu tiên, dõng dạc nói: “Nguyệt Thần A Lê, bái kiến Ma Đạo Tổ Sư.
”“A Lê, nhóc đã trưởng thành rồi, ta thật sự rất hạnh phúc.
”“Vậy từ nay về sau còn có thể gọi huynh là Tạ Lan ca ca nữa không?”“Trong lòng ta, nhóc mãi mãi là em gái của ta mà.
”Trò chuyện với tôi xong, A Lê hướng về phía mười hai vạn đại quân Ma đạo, dùng thần niệm truyền âm, vang đi xa khắp bốn phương tám hướng, lớn giọng nói: “Đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng.
”Đây chính là thái độ của A Lê!Bất luận cô bé có là ai đi chăng nữa, cô bé vẫn khắc ghi thân phận đệ tử Ma đạo của mình.
Mười hai vạn đại quân Ma đạo đồng thanh đáp lời cô bé, cờ chiêu hồn chứng giám vận mệnh Ma đạo đã bành trướng hơn trước.
Sau đó, A Lê hành lễ với Khương Tuyết Dương, cảm tạ công ơn dạy dỗ của ân sư.
Sau khi phong thần, A Lê không thể tiếp tục gọi Khương Tuyết Dương là sư phụ nữa, bởi vì không một ai có tư cách trở thành sư phụ của cô bé, cô bé ngưng tụ thần cách của Thái Cổ Nguyệt Ma, thần vị được tôi tấn phong chính là Nguyệt Thần.