Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 586 - Chương 586: Dưới Núi Bất Chu (2).

Chương 586: Dưới Núi Bất Chu (2).

Nhưng nếu như bọn họ đưa ra hạ sách ấy, cho dù Ma đạo phải rơi vào kết cục chôn thân tại Quy Khư, cái giá cho việc chúng tôi liều mạng chống trả kịch liệt cũng không phải hai đạo Nhân Tiên đủ khả năng gánh vác được, Nhân đạo có lẽ không mấy quan tâm sự sống chết của Tạ Lưu Vân, nhưng mà Tiên đạo tuyệt đối không dám để Mộ Dung Nguyên Duệ có gì bất trắc đâu.

Việc tộc Tương Liễu tham gia chiến đấu đã bại lộ việc Bàn Xà Cốc hiện giờ chỉ là một cái động rỗng, thiếu nữ Nguyên Phượng ngay lập tức phái người đi thám thính, sau đó đại quân Thú tộc tiến thẳng vào Bàn Xà Cốc.

Gần như cùng lúc ấy, Bạch Đế cũng xuất binh đến Bàn Xà Cốc.

Hai bên giao chiến tại Bàn Xà Cốc, mỗi bên đều tổn thất không ít nhân lực.

Đáng tiếc là trận chiến này không hề kéo dài quá lâu, nguyên nhân đầu tiên vì trong Bàn Xà Cốc không hề tìm thấy manh mối liên quan đến bí ẩn của Quy Khư, nguyên nhân thứ hai, sự thảm bại của Hiên Viên Đế đã khiến bọn chúng kinh hãi tột độ.

Bạch Đế không phải kẻ ngốc, tất nhiên hiểu rõ việc quan trọng cần làm lúc này chính là bảo tồn thực lực, mà thiếu nữ Nguyên Phượng cũng có dự định này, vì thế hai bên ngừng chiến, rồi đồng thời rút khỏi phía bắc núi Bắc Minh.

Sau đó, tin tức kiếm Anh Hùng đang nằm trong tay tôi đã truyền đi khắp Hồng Hoang Quy Khư, đủ khiến vạn tộc thất kinh hồn vía.

Một đêm máu tanh đầm đìa cuối cùng đã kết thúc, bình minh chiếu rọi rực rỡ, liên quân đạo môn sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, rồi lên đường đi về phía nam hướng thẳng núi Bất Chu.

Không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa, hai đạo Nhân Tiên gấp gáp, thì Ma đạo cũng vội vàng không kém.

Chỉ cần nghĩ đến việc hiện giờ tại Quy Khư đã xuất hiện năm vị chiến lực thiên tôn, thời đại Mạt Pháp bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc.

Hai đạo Nhân Tiên vội vã muốn quay về nhân gian thiết lập thế cục mới, Ma đạo chúng tôi cũng muốn chinh phục Quy Khư trở thành Ma Đạo Tổ Đình.

Ba ngày sau, liên quân đạo môn đặt chân đến dưới chân núi Bất Chu.

Trận chiến tại sa mạc khổng lồ vừa mới chấm dứt, Ma đạo vẫn đang dẫn trước ưu thế, vạn tộc cảnh giác lẩn trốn.

Một đường di chuyển đến đây, không một kẻ nào cả gan dám đứng ra ngăn cản.

Núi Bất Chu là cột xương sống của Quy Khư Hồng Hoang, nhìn lên không thể thấy đỉnh núi.

Sơn Hải Kinh, Đại Hoang Tứ Kinh có viết: bên ngoài biển Tây Bắc, ven bờ đại mạc, có ngọn núi kỳ lạ, được đặt tên là Bất Chu.

Tương truyền núi Bất Chu là con đường duy nhất để từ Nhân giới đến Thiên giới, nhưng mà núi Bất Chu quanh năm lạnh giá, cả năm phủ đầy băng tuyết, những kẻ phàm phu tục tử tầm thường sẽ không cách nào leo lên được.

Xung quanh núi Bất Chu đều là vách đá cheo leo, cả ngọn núi bị tuyết trắng dày đặc bao phủ, ở Quy Khư Hồng Hoang lại không thể ngự không phi hành, phải dùng phương pháp nào leo lên được quả thật là một chọn lựa vô cùng khó khăn.

May mắn thay, năm đó Cung Công phẫn nộ húc đầu vào núi Bất Chu tự vẫn, khiến núi này hơi nghiêng về phía đông nam, vì thế có thể miễn cưỡng leo lên từ hướng tây bắc.

Hướng tây bắc là con đường leo núi duy nhất, chân núi vẫn còn sót lại pháo đài phòng ngự do Thổ tộc, Hỏa tộc, Kim tộc xây dựng nên nhằm mục đích phong ấn Thủy tộc và tế bái linh hồn Cung Công.

Thuận theo việc Thủy tộc bị tiêu diệt chỉ còn mỗi tộc Tương Liễu sống sót, những pháo đài phòng ngự kia sớm đã bị phá bỏ, chỉ giữ lại ba tòa thành trống không, vừa hay được chúng tôi trưng dụng làm nơi dựng lều trại nghỉ ngơi.

Trải qua hơn ngàn năm, núi Bất Chu sớm đã không còn là thánh địa trong lòng vạn tộc Hồng Hoang, bởi vì nó quá cao không thấy đỉnh, lại lạnh lẽo vô tình, cũng vì hồi ức đẫm máu chìm ngập trong đau đớn tuyệt vọng đã xảy ra ở núi Bất Chu.

Cho dù có thêm sự tham gia của tộc Tương Liễu, thì bọn họ cũng không có chút quen thuộc gì về núi Bất Chu.

Thứ mà Tạ Lưu Vân quan tâm đến nhất chính là linh hồn Cung Công, dựng lều trại xong xuôi, hắn ngay lập tức đến tìm Liễu Chi Nhung tra hỏi tin tức về vị trí của thần điện Cung Công.

“Thần điện sớm đã bị Thổ tộc phá hủy rồi, núi Bất Chu bây giờ đâu còn thần điện Cung Công nữa.

” Liễu Chi Nhung nói.

“Không còn thần điện Cung Công, các người làm sao triệu hồi linh hồn Cung Công được chứ?” Tạ Lưu Vân cau mày hỏi.

“Vốn dĩ đâu cần triệu hồi đâu, linh hồn Cung Công ở ngay trên đỉnh núi mà.

Đợi đến khi leo lên đỉnh núi, các ngươi sẽ hiểu thôi à.

”Tạ Lưu Vân bực bội không nói nên lời, liếc ánh mắt oán hận nhìn Liễu Chi Nhung, rồi thở dài một hơi.

Lúc trước Liễu Chung Nhung nói với hắn, chỉ cần Nhân đạo giúp bọn họ bảo vệ Bàn Xà Cốc, họ tự khắc sẽ đáp ứng hỗ trợ Nhân đạo triệu hồi linh hồn Cung Công.

Bây giờ Liễu Chi Nhung lại nói linh hồn Cung Công căn bản không cần bọn họ triệu hồi ra, vì đã có sẵn trên đỉnh núi Bất Chu.

Chỉ là giả sử tộc Tương Liễu thật sự đã rơi vào cảnh diệt vong, đợi khi Thủy tộc biến mất triệt để, vậy thì linh hồn Cung Công sẽ không còn bất kỳ ràng buộc nào hết, rất có khả năng hóa thân thành hư vô cùng đồng quy với thiên địa tương tự như Ma Đạo Tổ Sư.

Đỉnh núi Bất Chu đâu hề dễ dàng leo lên như vậy, truyền thuyết kể rằng chỉ có người mang kiếm Anh Hùng mới xé tan sương mù hư ảo trên đỉnh núi.

Điều này ám chỉ, nếu Nhân đạo muốn giành được linh hồn Cung Công bắt buộc phải hợp tác với Ma đạo, hỗ trợ tôi cướp đoạt ngôi báu Hồng Hoang.

Trước khi leo lên đỉnh núi, điều chúng tôi cần làm trước tiên là liên thủ đánh bay kẻ địch đang dòm ngó xung quanh.

Dưới chân núi hiện giờ nhìn có vẻ yên tĩnh là bởi vì quân địch các nơi vẫn chưa kịp chạy đến đây, có lẽ không bao lâu nữa, Hiên Viên Đế, Bạch Đế, Xích Đế, thiếu nữ Nguyên Phượng sẽ bất thình lình xuất hiện tập kích chúng tôi.

Đến lúc đó, núi Bất Chu sẽ biến thành Bàn Xà Cốc thứ hai.

Điều quan trọng nhất là, lúc nổ ra trận chiến ngũ quân tại núi Bắc Minh thì mỗi thế lực quân địch vẫn còn giấu giếm mưu đồ riêng, mà bây giờ, bọn chúng đã có chung một kẻ thù, đó chính là liên quân đạo môn chúng tôi.

“Tạ Lan, xem ra ngươi đã sớm nắm thóp Nhân đạo ta trong lòng bàn tay rồi.

” Tạ Lưu Vân nhăn nhó nói với tôi.

“Ngươi có thể lựa chọn việc từ bỏ linh hồn Cung Công, dẫn theo đại quân Nhân đạo các người rời khỏi đây.

” Tôi nhàn nhạt nói.

“Rời khỏi đây? Lẽ nào Nhân đạo bọn ta chết bao nhiêu người như thế, ở Đông Hải giằng co một mất một còn với Mộ Dung Nguyên Duệ, chỉ vì đến tham quan một chuyến Quy Khư rồi về tay không sao?” Tạ Lưu Vân trợn mắt gặng hỏi.

“Vậy thì ngươi còn oán thán cái gì nữa, cứ việc chiến đấu thôi.

”“Ta thì chẳng vấn đề gì cả, chỉ là không biết Mộ Dung Nguyên Duệ đang có mưu đồ gì, không có Tiên đạo, chỉ dựa vào mỗi hai bên chúng ta làm gì có sức leo lên núi Bất Chu.

”“Ha ha, Tạ Lưu Vân, Tiên đạo thì làm gì có nhiều sự lựa chọn hơn Nhân đạo các người đâu chứ, thứ mà Tiên đạo muốn lấy còn đang nằm trên đỉnh núi kia kìa.

Ngươi không chịu đi, tất nhiên không có chuyện cô ấy chịu bỏ cuộc rời khỏi đây đâu.

”“Được thôi, cứ coi như các ngươi lợi hại.

Bình Luận (0)
Comment