Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 587 - Chương 587: Tâm Ý Của Kiêm Hà (1).

Chương 587: Tâm Ý Của Kiêm Hà (1).

Liên quân đạo môn an bài chỗ dừng chân ổn thỏa ở ba tòa thành phía tây bắc núi Bất Chu xong xuôi, liền ngay lập tức bắt tay vào bố trí trận pháp.

Linh khí ở Quy Khư Hồng Hoang dồi dào phong phú, khí tức Tiên Thiên Ngũ Hành cũng vô cùng nồng đậm, rất thích hợp bày bố trận pháp, đặc biệt những trận pháp quy mô lớn có uy lực đẳng cấp thiên tôn.

Đạo binh của hai đạo Nhân Tiên vốn dĩ không giỏi chiến đấu tầm gần, vì vậy chúng tôi giành trước điểm dừng chân ở núi Bất Chu, nhờ pháp trận quy mô lớn che giấu giúp, thì việc chiến đấu sẽ dễ dàng đạt được hiệu quả cao hơn nhiều.

Tất nhiên, việc bố trí trận pháp giao hết cho hai đạo Nhân Tiên.

Khương Tuyết Dương tuy rằng tinh thông mọi loại trận pháp, nhưng mà Ma đạo tôi không có đệ tử tinh thông đạo pháp phép thuật ở Quy Khư, nên không thể phát huy uy lực pháp trận đến mức cao nhất, dù muốn dạy cho bọn họ cách thức bày trận cũng không phải một sớm một chiều liền có thể thành thạo được.

Ma đạo chỉ chuẩn bị bốn đài tế đàn, tạo điều kiện giúp Khương Tuyết Dương hạ sắc lệnh cho tứ đại thần gió Đông Tây Nam Bắc, ban tặng lời chúc phúc Phong Thần cho đệ tử Ma đạo tôi.

Có tế đàn rồi, cô ấy không cần lao tâm khổ tứ ban phước cho từng người nữa, có thể đem lời chúc phúc của Phong Thần ban phát rộng rãi, để toàn quân cùng sử dụng.

Sau khi trận chiến trên sa mạc khổng lồ kết thúc, quân lực Ma đạo hiện giờ chỉ còn lại không đến năm vạn người, tuy quân số giảm xuống một nửa, nhưng mà chiến lực lại gia tăng chứ không hề suy giảm.

Trước đây số lượng chiến sĩ chưa trải qua đợt tôi luyện sinh tử nhiều vô số kể, mà bây giờ đệ tử Ma đạo đã tìm thấy tín ngưỡng và vinh dự thuộc riêng về chiến sĩ trong lúc chiến đấu.

Sau một đêm gió tanh mưa máu, người người đều hóa thành Tử Thần, cho dù trận chiến đã kết thúc qua một thời gian khá dài, thế nhưng nhuệ khí xông pha giết địch từ Phá Quân chứa đựng trong tim mỗi người vẫn mãi mãi rực cháy dữ dội, càng nâng cao sức mạnh chiến đấu.

Ma đạo không tiếp tục nhận trách nhiệm dẫn đầu trận chiến núi Bất Chu, mà giao lại trọng trách chủ lực cho hai đạo Nhân Tiên.

Lần này liên minh đạo môn quyết định chọn lối đánh phòng ngự phản kích, hiện tại toàn bộ sáu mươi vạn đạo binh hai đạo Nhân Tiên đã vào vị trí sẵn sàng nghênh chiến.

Chiến lực của một người có lợi hại đến mấy, cuối cùng cũng không thể địch lại sự hùng mạnh của pháp trận quy mô lớn.

Muốn công phá phòng tuyến của bọn họ, Hiên Viên Đế, Bạch Đế, thiếu nữ Nguyên Phượng bắt buộc phải tận lực sử dụng hết mọi thủ đoạn, và trả một cái giá đắt.

Quân địch nhất thời vẫn chưa đến, đợi khi liên minh đạo môn an bài mọi việc ổn thỏa, hai đạo Nhân Tiên bắt đầu phân chia lực lượng, nhờ ngũ hành pháp thuật đạo môn khai thông một con đường leo thẳng lên núi.

Núi Bất Chu bị tuyết dày đặc che lấp, muốn trèo lên quả là một chuyện khá gian nan, càng leo lên cao càng phải hứng chịu bão táp gió xoáy kéo dài ngày một khủng khiếp.

Bắt buộc phải khai thông một con đường lên núi, xây dựng một cái thang leo núi, chỉ khi đó mới có thể hỗ trợ đoàn quân từ từ cẩn thận, từng bước khó khăn leo lên đỉnh núi.

Một giây lơ là bất cẩn, ngay lập tức sẽ bị gió bão trên núi cuốn đi mất.

Giả sử ý chí không đủ kiên định, một khi ngũ cảm lục thức bị gió bão thổi bay, còn có nguy cơ bị nghiền nát cơ thể.

Muốn dựa vào sức lực của một người để leo núi, cho dù người đó có đạt đến cấp độ đạo tổ thì e rằng đây cũng là việc bất khả thi.

Để mở được đường núi là chuyện không đơn giản, nhờ cậy vào mỗi sức lực cơ bắp tất nhiên không thể, như vậy có nguy cơ khiến mấy tảng băng vỡ vụn, gây ra tuyết lở.

Tính theo tốc độ hiện giờ, chỉ mỗi việc khai mở con đường, cũng phải mất thời gian ít nhất bảy ngày.

Với lại con đường không thể trực tiếp tiến thẳng lên đỉnh núi, nhiều nhất cũng đến bên ngoài rìa sương mù hư ảo.

Bên trong đám sương mù hư ảo này ẩn giấu nhiều nguy cơ hiểm họa, đến ngay cả thiên tôn cũng dễ rơi vào nguy hiểm.

Kiếm Anh Hùng chỉ có khả năng bảo vệ tôi không mất đi phương hướng khi lạc vào trong sương mù hư ảo, cần sở hữu nền tảng chiến lực mạnh mẽ làm chỗ dựa vững chắc nếu muốn thoát ra khỏi sương mù.

Không biết vì sao, ba đại quân Bạch Đế, Hiên Viên Đế, thiếu nữ Nguyên Phượng vẫn chậm chạp cứ mãi trì hoãn không chịu hiện thân.

Vì thế, chúng tôi đành một bên tiếp tục khai thông đường núi một bên bày bố thế trận chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu với kẻ thù.

Công việc mở đường và phòng ngự toàn bộ đều giao hết cho hai đạo Nhân Tiên phụ trách, về phần Ma đạo tôi lại nhân cơ hội này tạm thời tận hưởng khoảng thời gian bình yên thoải mái.

Sự bình yên trước bão tố phong ba, quả thật là phút giây ngắn ngủi ít ỏi hiếm có.

Núi Bất Chu quanh năm chìm trong bão tuyết, nhưng nhiệt độ dưới chân núi cũng không đến nỗi lạnh thấu xương, dù có tuyết rơi cũng chỉ vì gió thổi từ núi xuống.

Kiến trúc tòa biên thành mà Ma đạo chiếm đóng đã hư hại khá nhiều, may thay tường thành cũng xem như được bảo tồn khá hoàn thiện.

Lúc chạng vạng, tôi nhảy lên tường thành.

Bình Luận (0)
Comment