Nhìn thấy A Lê và Ngạo Phong đang âu yếm tựa đầu vào nhau tâm tình, đôi khi mấy câu nói bày tỏ tình cảm vụng về của Ngạo Phong, A Lê thỉnh thoảng cười khúc khích.
Mỗi khi A Lê vui vẻ mỉm cười rạng rỡ, đều làm Ngạo Phong ngơ ngác lặng lẽ ngắm nhìn cô bé.
Sức mạnh của A Lê đã có những sự thay đổi cải thiện rõ rệt từ khi đến Quy Khư, đồng thời Ngạo Phong cũng giành được nhiều chiến lợi phẩm.
Linh khí ở Quy Khư vô cùng nồng đậm, giúp Ngạo Phong tôi luyện thân thể Tổ Long, rồi thức tỉnh phần sức mạnh ý chí bên trong huyết mạch Tổ Long.
Trước đây nhìn hai cô cậu, tôi còn cảm thấy hai đứa trẻ này là một đôi mỹ nhân anh hùng trẻ trung nhỏ nhắn, nhưng bây giờ mỹ nhân đã trưởng thành, thì anh hùng cũng nên thể hiện tài hoa và bản lĩnh chinh phục thiên hạ rồi.
Mới đầu nguyên nhân thu phục Ngạo Phong là bởi vì Ma đạo thiếu thốn long mạch để gia tăng khí độ, lúc ấy thực lực Ma đạo quá mức yếu kém, mà bây giờ khí độ đã bất tri bất giác phân bố trên người mỗi đệ tử Ma đạo, giá trị của Ngạo Phong cũng vì thế suy giảm đi khá nhiều.
Nhưng mà, một khi Ngạo Phong thức tỉnh toàn bộ ý chí Tổ Long, vậy thì chắc chắn cậu ấy sẽ chiếm lấy vị trí quan trọng không thể thay thế của Ma đạo.
Trấn thủ biên cương Nhân đạo đã có Vạn Lý Trường Thành, mà Ngạo Phong chính là Vạn Lý Trường Thành của riêng Ma đạo tôi.
Trên tường thành ngoài trừ hai người họ, còn có hai sát thần Ma đạo, Bạch Vô Nhai và Lâm Thanh Thủy.
Bộ đôi điên cuồng này không hiểu phong tình thế thái, bọn họ đang bàn luận sát đạo.
Ở trận chiến trên sa mạc khổng lồ, sát khí cuồng nộ thống hận tận trời cao của cả hai đồng điệu, họ kề vai sát cánh chiến đấu cạnh nhau trong đêm gió tanh mưa máu, không chỉ tâm thần hòa hợp, đến đại đạo cũng xảy ra chiều hướng dung hợp hoàn mỹ.
Ngân Hồ là sát qua, Lâm Thanh Thủy là sát sinh, giết chóc đều là tội lỗi, bất luận có là sát qua hay sát sinh, đều không phải là đại đạo hoàn hảo, giết người đồng thời sẽ gánh chịu tội nghiệp giết chóc, tổn hại đến bản thân.
- Giải thích "Sát qua" là ý nói giết chết động vật nhằm ăn thịt.
Hết giải thích.
Đây chính là nguyên nhân khiến Lâm Thanh Thủy ngay từ ban đầu không thể chứng thiên tôn.
Bây giờ, hai đại đạo tàn khuyết của Bạch Vô Nhai và Lâm Thanh Thủy, đang dần hòa nhập, hợp thành một sát đạo hoàn mỹ.
Một khi việc hợp nhất thành công mỹ mãn, có lẽ Ma đạo tôi có thể đồng thời sinh ra hai vị thiên tôn lợi hại.
Thời đại Mạt phát đang ở ngưỡng cửa chấm dứt, mỗi một vị thiên tôn đối với Ma đạo mà nói đều vô cùng đáng quý.
Thùy Họa chỉ thoáng một cái đã thiêu rụi hàng ngàn dũng sĩ Thổ tộc trên sa mạc khổng lồ như thế nào, thì đó cũng chính là kết cục của đệ tử Ma đạo khi lâm trận đối đầu với thiên tôn ở phe địch trong tương lai.
Nhằm phòng tránh bi kịch thảm khốc như vậy sẽ xảy ra, chỉ còn cách xây dựng nền tảng chiến lực cân bằng.
Chỉ có như vậy, thì đệ tử Ma đạo mới không trở thành lá khô héo úa bị thổi bay trong mưa to bão táp, bởi vì đã có người che mưa chắn gió cho họ.
Thùy Họa không có mặt ở tường thành, cô ấy đang thao luyện đại quân trong thành lũy, Khương Tuyết Dương cũng không ở đây, cô ấy đang tĩnh tâm ngộ đạo trong phòng mình.
Tu hành của Tuyết Dương đã suy giảm khá nhiều, ở đây linh khí nồng đậm, vừa hay thích hợp cho cô ấy dùng để ổn định thanh lọc cơ thể, củng cố tu dưỡng nguyên thần, cảm ngộ khí tức tiên thiên ngũ hành gia tăng tu vi đạo pháp của bản thân.
Trước mắt Ma đạo chỉ có Khương Tuyết Dương tinh thông ngũ hành thuật pháp và pháp trận, mà cô ấy còn có sở trường luyện binh khí, Long Hồn Hạo Kỳ mà Thùy Họa sử dụng trước đây, và Hắc Kiếm của Kiêm Hà đều là tác phẩm do tự tay cô ấy tạo ra.
Trong thời kỳ phát triển trước đây của Ma đạo, Thùy Họa là tướng sát phạt mở rộng bờ cõi và khuếch trương thế lực, đến giai đoạn trung gian và hậu kỳ, Khương Tuyết Dương mới là người quan trọng không thể thiếu trong gây dựng cơ nghiệp và chăm lo cho hậu phương.
Đi đến tháp canh gác, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy Kiêm Hà, lần này tôi nhảy lên tường thành chính vì muốn tìm cô ấy.
Từ lúc tôi rời khỏi Bàn Xà Cốc, vẫn luôn chưa có cơ hội tâm sự trò chuyện với Kiêm Hà, đến tận ngày hôm nay, tôi mới có thời gian quan tâm đến nỗi lòng của cô ấy, nghe cô ấy giãi bày những chuyện đau khổ mà cô ấy đã trải qua.
Kiêm Hà vẫn đang mặc pháp y chiến đấu màu đen tuyền mà Mộ Dung Nguyên Duệ đã tặng trước đây, bảo rằng pháp ý thật ra không khác đạo bào bao nhiêu, chỉ rộng rãi thông thoáng hơn đạo bào một chút.
Kiêm Hà không có buộc tóc, để mặc mái tóc đen dài mềm mượt cùng bộ pháp y rộng rãi phất phơ tung bay theo làn gió.
Tay ôm lấy Hắc Kiếm, mắt nhìn vô định về phía xa xăm, nhìn tinh thần có vẻ chán nản, không biết đang suy nghĩ điều gì, ngay cả khi tôi đến bên cạnh cô ấy cũng không phát hiện ra.
Nghe tôi nhẹ nhàng gọi tên cô ấy, cô ấy mới quay đầu sang nhìn tôi.
Chỉ cần một ánh mắt, đôi mắt long lanh đã rưng rưng rơi lệ.
“Anh cuối cùng cũng nhớ đến em rồi.
” Kiêm Hà lạnh giọng nói.
Nhìn tâm trạng của cô ấy, trong lòng tôi đau nhói, tôi biết rõ, sự lạnh nhạt của Kiêm Hà đều đang gắng gượng giả vờ mà thôi.
Nhưng mà thời khắc này trong lòng tôi cảm thấy đau đớn như đang chịu ngàn nhát dao đâm, tôi lại không biết nên an ủi cô ấy ra sao.
Có những vết thương sẽ mãi mãi không cách nào vãn hồi được, Kiêm Hà bị giam lỏng trong thành Thủ Dương suốt mấy đêm liền, tôi thực sự không dám tưởng tượng cô ấy đã chịu đựng những nỗi tủi nhục khủng khiếp đến như thế nào.
Từ lúc cô ấy theo tôi ra khỏi huyền quan của Huyễn Ma, toàn bộ tâm tư của tôi đều tập trung vào sự nghiệp khôi phục Ma đạo, tình cảm mặn nồng hiếm thấy cũng hầu như trao trọn hết cho Thùy Họa, thậm chí đệ tử Ma đạo đến giờ vẫn chưa có ai biết mối quan hệ giữa tôi với Kiêm Hà.
Màn đêm buông xuống, tôi cẩn thận ôm lấy Kiêm Hà vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy, lướt qua sóng mũi thẳng tắp, rồi như có như không đáp lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào.
Thân thể Kiêm Hà run nhẹ, rồi mới thả lỏng, hai tay vòng ra sau ôm chặt lấy lưng tôi, trong vòng tay tôi lặng lẽ nghẹn ngào.
Cô ấy vốn trời sinh yêu mị, dám yêu dám hận, nào từng chịu đựng qua ủy khuất tủi nhục như vậy?Lắng nghe tiếng khóc nức nở của Kiêm Hà, tôi cố gắng kìm nén đau xót, lạnh giọng nói: “Ông ta vũ nhục em như vậy, anh tất nhiên sẽ đòi lại công bằng cho em.
”Kiêm Hà say đắm nhìn tôi, lòng chợt nhói đau, vừa phẫn nộ vừa ủy khuất, nước mắt rơi như mưa: “Ngày hôm đó thân thủ của em không bằng ông ta, vốn, vốn định liều chết để giữ thân trong sạch, nhưng bị ông ta phong tỏa khí tức toàn thân làm em không thể động đậy.
”Sự thật và lý trí đều không thắng được tình cảm, lúc này tôi nghe thấy những lời cáo trạng của Kiêm Hà, sát ý giấu trong xương tủy đều bị đốt cháy chực chờ bùng nổ ra ngoài.
Tôi có thể không quan tâm việc Kiêm Hà bị làm nhục, vẫn như cũ yêu thương cô ấy, nhưng lão già Hiên Viên kia, không giết ông ta thì tôi không thể chứng thiên tôn.
“Nhưng mà, em đã thuộc về anh, là người phụ nữ của anh rồi, kiếp này chỉ thuộc về một mình anh, bất luận là tình cảm hay thân thể này, đều không chấp nhận bị kẻ khác xâm phạm.
”Nói rồi, Kiêm Hà đẩy vạt áo để lộ ra cánh tay, trên làn da trắng nõn nà ấy, bất ngờ xuất hiện một vết máu.
“Ngay thời khắc ông ta phong ấn thần niệm của em, em bèn âm thầm đẩy một đạo kiếm khí lưu hình vào trong kinh mạch, nếu như Hiên Viên Đế dám làm nhục tấm thân trong sạch của em, em liền dùng kiếm khí đâm thẳng vào tim mà tự vẫn.
”Tôi chỉ biết Thùy Họa suýt chút nữa ngã xuống ở thành Thủ Dương, nhưng không nghĩ tới, Kiêm Hà đã quyết liệt bảo vệ sự trong sạch đến mức có ý định tự sát vong thân.
Kiếm khí lưu hình đẩy vào huyết mạch, chỉ cần một ý nghĩ, liền ngay lập tức đánh thẳng vào tim mà chết, bất kỳ thần niệm nào cũng không thể ngăn cản.
Thực sự thì, nếu không nhờ A Lê kịp thời bắn vỡ bức tượng của Hậu Thổ Nương Nương, có lẽ Kiêm Hà đã không còn trên đời này.
Nghĩ đến điều đó tôi càng ôm chặt cô ấy vào lòng vỗ về an ủi, thậm chí còn muốn cô ấy hòa quyện vào trong thân thể tôi.
Khó trách Kiêm Hà lạnh nhạt với tôi, đến bây giờ mới biết tôi suýt chút nữa phụ tấm chân tình mà cô ấy trân trọng như sinh mệnh rồi.