Tôi gặp gỡ Kiêm Hà tại huyền quan Thập Vạn Đại Sơn, lần đầu gặp gỡ cô ấy tặng cho tôi tim ma đã được thanh tẩy suốt ba ngàn năm, kể từ đó thì tôi và cô ấy huyết mạch tương liên.
Một trận hoang đường ở Đầm Hoa Đào, nếu nói là trúng tình độc thì chi bằng nói rằng tình khó kiềm chế được, sau đó tôi đã mang cô ấy ra khỏi huyền quan, rồi trở thành đệ tử Ma Đạo.
Ma từ tâm sinh, âm hiểm xảo trá là thiên tính của ma, đặc biệt là Huyễn Ma.
Mà từ trên người Kiêm Hà tôi không tìm thấy thứ gọi là ma tính.
Trong trận chiến với Dã Tiên, vì để giúp tôi đánh bại Băng Long Ngạo Hàn mà không tiếc hao phí hết tất cả để thi triển Lưỡng Tâm Tri, nếu không phải Mộ Dung Nguyên Duệ hào phóng tặng tôi cỏ Long Diên, thì Kiêm Hà cũng đã mất được nhiều năm.
Đối với đệ tử Ma Đạo, thì cô ấy chính là Kiêm Hà tướng quân sát phạt vô song, trận Dã Tiên đã bộc lộ tài năng, trận Âm Sơn thì lại còn củng cố danh thiết huyết hãn tướng hơn nữa.
Trong chúng tướng Ma Đạo, Kiêm Hà chỉ xếp sau Thùy Họa.
Nhưng không ai biết rằng cô ấy là người tình mà tôi giấu đi, cô ấy lại không phàn nàn gì về điều này, vẫn luôn một mực tôn kính Thùy Họa.
Hôm nay, nếu không phải cô ấy đích thân nói ra những lời này với tôi, tôi cũng không biết cô ấy lại nặng tình như vậy.
Ôm Kiêm Hà trong lòng, nhìn đất trời Quy Khư, trong lòng tôi hiện lên một cuộn tranh bi tráng về chiến tranh, về tình cảm đôi lứa.
Từ xưa đến nay, sông núi thịnh suy không có định số cụ thể, khói lửa chiến tranh cuồn cuộn, vó ngựa phi nước đại chạy đi rồi lại đạp về.
Cát vàng che khuất mặt trời, hoang vắng khắp chốn, ngựa sắt tranh hùng nam chinh bắc chiến, cuối cùng chỉ còn lại bầu trời hoàng hôn và ẩn hiện trong ánh chiều tà là những ngôi mộ lấp ló dưới cỏ.
Ma Đạo tái xuất cũng như vậy, ban đầu tái xuất ở Hàn Hoang rồi liên tục chiến đấu không ngừng, chỉ khi Tuyết Dương thất thủ ở núi Thái Âm năm đó, mới nhẫn nhục dưỡng thương một năm.
Sau khi tiến vào Quy Khư, ngọn lửa chiến tranh lại bùng lên, không một giây nghỉ ngơi nào.
Vừa mới trở về từ núi Bắc Minh, bên núi Bất Chu lại bắt đầu nhen nhóm động tĩnh.
Tôi thừa biết trong lòng Kiêm Hà có tâm sự, nhưng tôi không có thời gian để hỏi, mãi cho đến ngày hôm nay, tất cả thời gian đều tập trung chuẩn bị cho chiến tranh.
Mà đợi khi chúng tôi ra khỏi Quy Khư, Nhân gian sẽ lại tiếp tục tình thế tam đạo tranh giành đấu đá, ngay cả khi Ma Đạo không là mục tiêu công kích, thì cũng khó mà thoát khỏi bàn cờ của Thiên Đạo.
Chiến loạn là vô tận, không biết sẽ còn bao nhiêu người chết trong tương lai, và bao nhiêu người sẽ được đưa vào Cờ Chiêu hồn nữa.
Những đệ tử Ma Đạo đã chết này, bọn họ cũng có tình có nghĩa, bọn họ cũng muốn yêu và được yêu.
Nhưng sau khi họ chết đi, thì không còn ai biết về tâm sự của họ nữa, tất cả trong quá khứ, dù nỡ hay không cũng đều tan thành mây khói.
Nếu hôm nay tôi không đến hỏi Kiêm Hà, sợ rằng đến chết cũng không hay biết cô ấy lại có tình cảm sâu đậm với tôi đến như vậy.
“Tòng Tiền U Oán Ứng Vô Số.
Thiết Mã Kim Qua, Thanh Trủng Hoàng Hôn Lộ.
Nhất Vãng Tình Thâm Thâm Kỷ Hứa? Thâm Sơn Tịch Chiếu Thâm Thu Vũ.
"Khi xưa thời trẻ đọc thơ Nạp Lan Dung Nhược còn tỏ tường hết ý, nhưng hôm nay tôi mới hiểu được rằng, trong khói lửa chiến tranh đã che khuất đi bao nhiêu nuối tiếc, cũng đã khô cạn biết bao nhiêu nữ nhi tình trường.
Hoàng hôn mồ xanh, chiều tà núi thẳm, mưa thu lất phất mới thật sự là bi thương.
Đáng tiếc, tôi không thể ngừng lại bước chân của mình được, trận chiến Phong Thần là vận mệnh mà Ma Đạo không thể tránh khỏi.
Tôi chỉ biết thở dài trong lòng một phen, cuộc chia tay hôm nay chỉ để hẹn ngày tái ngộ trong tương lai.
Máu đã đổ hôm nay chỉ vì sự bình đẳng của chúng sinh ngày mai.
Tôi cùng Kiêm Hà ở trên tường thành thật lâu, đến khi trăng lên cao mới để Kiêm Hà về nghỉ ngơi trước, đêm nay tôi trấn thủ tường thành.
“Em ở lại với anh.
” Kiêm Hà không chịu rời đi.
“Được.
” Tôi cũng không ép cô ấy.
Lưng tôi dựa vào tháp canh, Kiêm Hà ngồi trong vòng tay tôi.
Những bông tuyết phấp phới bay, Kiêm Hà lặng lẽ ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi, ngay cả khi đã chìm vào giấc ngủ, cô ấy cũng ôm chặt lấy cánh tay tôi.
Bông tuyết rơi trên má cô ấy rồi nhanh chóng tan biến, cũng có bông tuyết rơi trên mi mắt, rất lâu rất lâu cũng không biến mất.
Khi tu vi đã đạt đến một trình độ nhất định, thì thần niệm và sinh cơ sẽ không giảm sút, nhưng sự mệt mỏi sẽ không vì tinh thần vẫn tràn đầy mà không xuất hiện.
Vì đôi khi mệt mỏi không đến từ thể xác mà là linh hồn.
Linh hồn không ngừng tiến về phía trước, sẽ mỏi sẽ mệt, lúc này rất cần sự buông lỏng tạm thời và quên đi tất cả.
Tôi là Ma Đạo Tổ Sư, phải gánh Cờ Chiêu hồn trên lưng, sẽ càng mệt hơn người khác, người khác có thể buông xuống, nhưng tôi không thể bỏ Cờ Chiêu hồn trong huyền quan được.