Đợi bốn phân thân liên tiếp bị phá hủy hết, dù đã làm suy giảm tốc độ của Nguyệt Luân Chiến Phủ của Hình Thiên đi đôi chút, tuy nhiên vận tốc di chuyển của nó vẫn nhanh đến mức đáng sợ, sát cơ hủy diệt hòng dồn ép Mộ Dung Nguyên Duệ ngã xuống đất.
Hơi thở của Mộ Dung Nguyên Duệ bị Hình Thiên bóp nghẹn, nếu như không có ai kịp thời ra tay ngăn cản, nhất định cô ấy khó thoát khỏi kiếp nạn này.
Ngay lúc Hình Thiên ném Nguyệt Luân Chiến Phủ, tôi lập tức nhờ lời chúc phúc Phong Thần của Khương Tuyết Dương gia tăng sức mạnh rồi đạp gió bay qua.
Vốn dĩ tôi không đủ sức đuổi kịp tốc độ chớp nhoáng của Nguyệt Luân Chiến Phủ, nhưng nhờ Mộ Dung Nguyên Duệ liên tục dùng bốn phân thần ngăn cản, làm suy giảm tốc độ của Nguyệt Luân Chiến Phủ, mới tạo ra cơ hội cho tôi.
Giữa các vị tướng lĩnh Ma đạo, tốc độ phá không tức thời của tôi được xem là nhanh nhất, bởi vì tôi từng cùng A Lê luyện tập mấy tháng ở Hàn Hoang, nên tôi có cảm ngộ sâu sắc về tốc độ siêu phàm của Nguyệt Ma, bây giờ được lời chúc Phong Thần của Khương Tuyết Dương hỗ trợ, tôi lao nhanh về phía Mộ Dung Nguyên Duệ như một tia chớp.
Vừa kịp trước thời khắc Nguyệt Luân Chiến Phủ đến gần, chắn ngay trước mặt cô ấy, dùng kiếm Anh Hùng chặn Nguyệt Luân Chiến Phủ.
Nguyệt Luân Chiến Phủ, xoay chuyển không ngừng, chém liên tiếp vào thân kiếm Anh Hùng.
Tiếng kim loại va chạm vang lên ầm ĩ, tia lửa bắn lên tung tóe.
Hai tay tôi cầm chắc kiếm vừa khổ sở chống đỡ, vừa bị lực công kích mạnh mẽ của Nguyệt Luân Chiến Phủ ép phải từ từ lùi về sau.
Không có kiếm Anh Hùng, thì tất cả mọi thần khí, đều không chống đỡ nổi sự công phá bạo liệt của Nguyệt Luân Chiến Phủ.
Sự ma sát va chạm gay gắt của hai binh khí, kiếm Anh Hùng bỗng trở nên nóng rát như bị lửa thiêu đốt, rất nhanh đã bắt đầu bùng cháy dữ dội.
Ngọn lửa thiêu đốt cả hai bàn tay tôi, cho dù thân xác tôi đã thành thánh, cũng không thể xem thường sức nóng khắc nghiệt như dung nham này, nỗi đau truyền khắp cơ thể, tôi chỉ đành cắn răng nhẫn nại chịu đựngBởi vì lúc bấy giờ tôi đã không thể thoát thân được nữa, chỉ có thể cố hết sức gắng gượng đến cùng.
“Nguyên Duệ, cô mau đi trước đi!” Phát hiện ra Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn còn đứng ở đằng sau tôi, tôi vội nói.
Tôi không biết bản thân còn kiên trì được bao lâu, bây giờ chỉ có thể bảo cô ấy tránh ra trước.
Nghe xong, Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn lặng lẽ đứng yên một chỗ.
Ngay lúc tôi chuẩn bị thúc giục cô ấy lần nữa, đột nhiên đôi bàn tay vươn ra từ phía sau, ôm chặt lấy eo tôi.
Ghé sát vào tai tôi nhẹ nhàng thỏ thẻ: “Ta vốn vì ngươi mà đến đây, tại sao phải bỏ đi chứ.
”“Đừng quên, cô là Tiên Đạo Tổ Sư tương lai.
”“Tiên Đạo Tổ Sư sao, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng ta xem trọng chức vị đó lắm à?”Tôi không còn bàn cãi gì nữa, chỉ có thể chịu đựng nỗi đau thiêu đốt tận tâm can, dùng tình ý dạt dào này hóa thành dũng khí vô hạn, nắm chặt thanh kiếm Anh Hùng liều chết ngăn cản đòn tấn công máu lửa không ngừng nghỉ Nguyệt Luân Chiến Phủ.
Mộ Dung Nguyên Duệ vòng hai tay ôm chặt lấy tôi, không khí trở nên mập mờ ám muội.
Tôi biết, một màn tình cảm này sẽ khiến đệ tử đạo môn kinh hồn bạt vía không kém Hình Thiên.
Không ai ngờ được, Tiên Đạo Tổ Sư tương lai sẽ bất chấp nguy hiểm không màng mọi thứ, bỏ quên mọi tôn ti lễ giáo, liều mạng sống chết ôm chặt lấy một người đàn ông.
Mà tên đàn ông này, còn là kẻ địch trong tương lai của cô ấy, Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan.
Đáng tiếc là, không ai biết trước đây, Mộ Dung Nguyên Duệ đã dùng phương thức quyết đoán nhất để cắt đứt đoạn tình duyên này.
Giữa không trung, Nguyệt Luân Chiến Phủ vẫn còn không ngừng tấn công.
Trên mặt đất, Hình Thiên đang cầm Chiến Phủ còn lại đánh tay đôi với các tướng lĩnh Ma đạo.
Mộ Dung Nguyên Duệ đã liều mạng tương trợ, nếu Tạ Lưu Vân tiếp tục chần chừ không ra tay giúp đỡ thì đúng là có chỗ khó coi, bởi vì Ma đạo nhất định sẽ càng thêm nghiêng về phía Tiên đạo trong công cuộc tìm kiếm cơ duyên tại núi Bất Chu.
Vì thế, Tạ Lưu Vân cũng đến rồi.
Trong trận chiến, Tạ Lưu Vân thi triển uy lực của thần kiếm, mà bản thân hắn hiển nhiên thừa lúc không ai phát giác mà thành công chứng được thiên tôn.
Thần kiếm phiêu diêu, Tạ Lưu Vân rút kiếm ở khoảng cách xa nhất, kiếm khí mạnh mẽ như tiếng sấm vang lên giữa trời quang tĩnh mịch, luôn luôn bạo phát ngay vị trí mà Hình Thiên thiếu cảnh giác, gây ra sát thương chí mạng cho hắn.
A Lê liên tiếp bắn tên, vì Hình Thiên chỉ còn một cây Nguyệt Luân Chiến Phủ trong tay nên hắn không đủ sức ngăn cản toàn bộ, thoáng chốc trên người hắn đã cắm đầy mũi tên, máu chảy đầm đìa.
Thùy Họa có thân thể bất tử của Tử Thần nên quyết định đối đầu trực diện với hắn, áo giáp đã vỡ vụn, vết thương luôn ở trong trạng thái hồi phục hồn năng.
Huyễn ảnh kính tượng của Kiêm Hà đã bị phá hủy hết, lúc này cô ấy chỉ có thể tự mình bao vây xung quanh Hình Thiên, bất ngờ tung chiêu chí mạng tập kích hắn.
Hai đại sát thần một cánh trái một cánh phải, luân phiên hỗ trợ bên cạnh Thùy Họa, mỗi khi Hình Thiên phát động toàn lực công kích, họ sẽ ngay lập tức xả thân lao lên, chém loạn xạ thân xác của hắn.
Cuối cùng, dưới sự vây công nảy lửa của mọi người, Hình Thiên đã cạn kiệt toàn bộ thần niệm.
“Ý chí bất bại, nhưng ta vẫn thất bại rồi.
”Thuận theo một tiếng nổ, cựu dũng sĩ vang danh bốn bể Hồng Hoang đã ngã gục xuống mặt đất.
Không lâu sau đó, bên trong huyền quan bỗng xuất hiện một giọng nói thờ ơ lạnh lùng: “Anh hùng Nhân tộc Thượng Cổ, Chiến thần Hình Thiên, ngã xuống.
”Nguyệt Luân Chiến Phủ ngừng xoay vòng, rơi ầm xuống mặt đất.
Nguy hiểm đã được giải quyết ổn thỏa, Mộ Dung Nguyên Duệ bay trở về bên Tiên đạo, tôi cũng trở về bên cạnh các tướng lĩnh Ma đạo.
Cái chết của Hình Thiên, là bài học thâm thúy nhất cho Nhân tộc Hồng Hoang.
Đứng trước mặt Ma đạo, tuyệt đối không có thứ được gọi là huyền thoại bất bại.
Hình Thiên chết rồi, chiến ý của bọn chúng cũng vì thế mà biến mất theo.
Tình thế đã thay đổi, sĩ khí liên quân đạo môn dâng cao.
Tôi giơ cao kiếm Anh Hùng, hướng thẳng đến quân địch, hét lên một tiếng thật lớn: “Giết!”