Tướng lĩnh Ma đạo không sợ cái chết, chiến tích oai hùng, đại quân Ma đạo nhận được lời chúc phúc Phong Thần cũng hăng hái phấn khởi, sát ý bùng cháy thấu tận trời xanh.
Cứ theo tình hình cuộc chiến bây giờ mà phán đoán, thì việc năm vạn đại quân Ma đạo tiêu diệt tận gốc mười hai vạn Thú tộc núi Lưu Ba chỉ còn là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Tại chiến trường Nhân đạo, Tạ Lưu Vấn đứng trên lầu tường thành, phóng thích kiếm khí thần kiếm đánh vào giữa quân địch từ vị trí xa nhất, thần kiếm phiêu diêu, tựa như tiếng sét giữa trời quang.
Mỗi khi kiếm khí của Tạ Lưu Vân phát nổ, đều khiến trên dưới trăm ngàn quân địch chết mất xác.
Dưới sự bảo vệ của Tạ Lưu Vân, ý chí chiến đấu của đệ tử Nhân đạo dâng cao, nắm chặt thanh kiếm pháp sư Trai Trám trong tay rồi không ngừng thi triển mọi loại pháp thuật thần thông, gây ra không ít sát thương nghiêm trọng cho đại quân của Hiên Viên Đế.
Những đệ tử đạo môn có tư cách đến Quy Khư, đều có cảnh giới hợp đạo, thân xác thành thánh, sức mạnh và tốc độ đều đạt đến giới hạn của phàm nhân.
Đợi khi linh lực trong thanh kiếm pháp sư Trai Trám cạn kiệt, đạo binh bèn cầm kiếm liều mạng xông ra đánh cận chiến.
Đại quân Thổ tộc mới trải qua thất bại tại sa mạc khổng lồ, sĩ khí tụt dốc không phanh, nhờ sự kiên trì của đại quân Hỏa tộc có thể miễn cưỡng ổn định thế trận, nhưng vẫn không cách nào ngăn chặn kết quả phải bỏ chạy tan tác.
Duy nhất mỗi bổn tôn Hiên Viên Đế hơi khó giải quyết, ông ta có chiến lực chí cường thiên tôn, vốn dĩ còn có thể triệu hồi ra một cự long thủ hộ Mậu Thổ sở hữu sức mạnh sánh ngang với chiến lực thiên tôn.
Nhưng mà ông ta là kẻ khá cẩn thận, chỉ để lại cự long thủ hộ Mậu Thổ lâm trận giết địch, bản thân lại vô cùng hèn nhát trốn đằng sau đại quân không dám mạo hiểm xông ra.
Bởi vì ông ta biết rõ, người của Ma đạo sẽ không buông tha cho mình, mà A Lê vẫn luôn cố gắng khóa chặt khí tức thần niệm của ông ta.
Còn về Xích Đế, từ khi bắt đầu đã bị động chủ của Ngũ Nhạc Động Thiên do Trương Chi Viễn chỉ huy vây khốn, không thể thoát thân.
So với Nhân đạo và Ma đạo, áp lực của Tiên đạo là nặng nề nhất.
Bởi vì quân đoàn Hắc Long đã triệu hồi ý chí tử linh của Dạ Đế, phía trên đại quân Bạch Đế xuất hiện huyễn ảnh của một con tử linh Hắc Long khổng lồ có thân dài hơn ngàn trượng.
Tử linh Hắc Long có ý chí hung hãn, oán niệm thâm sâu muốn nuốt chửng cả ánh mặt trời, ngăn cấm tất cả thuật pháp thần thông ngũ hành, ép buộc đệ tử Tiên đạo bất đắc dĩ phải đánh cận chiến.
Sĩ khí đại quân Kim tộc hừng hừng dâng cao, tình thế trận chiến bắt đầu có dấu hiệu đổi chiều.
Tôi điên cuồng thi triển kiếm khí lưu hình tấn công dám hung thú, sau khi cảm giác được tình thế phía Tiên đạo bắt đầu thay đổi, từ từ quay đầu sang bên đó, âm thầm lo lắng cho an nguy của Mộ Dung Nguyên Duệ.
Mộ Dung Nguyên Duệ liều chết chống đỡ kiếp nạn Hình Thiên thay Ma đạo, điều này đủ khiến toàn bộ người trong Ma đạo cảm kích ân tình của cô ấy.
Tôi muốn giúp đỡ cô ấy, nhưng ngại thân phận Ma Đạo Tổ Sư của bản thân, ngay lúc dầu sôi lửa bỏng tôi cần phải chỉ huy Ma đạo tạo ra chiến tích mỹ mãn, nên không thể phân tâm chạy sang hỗ trợ cô ấy.
“Tạ Lan, anh nhớ phải trấn áp được thế trận, em sẽ sang chém chết con tử linh long đó.
” Phát hiện ra tâm ý của tôi, Thùy Họa dùng thần niệm truyền âm an ủi tôi.
Nói xong, cô ấy nhún người nhảy lên cao, nhờ sự hỗ trợ từ lời chúc phúc Phong Thần của Khương Tuyết Dương, cả người cô ấy như một con cú đêm bay thẳng đến đoàn quân Hắc Long.
Thùy Họa vừa mới chạm đất, lập tức thi triển hồn năng mạnh mẽ.
Cả quân đoàn Hắc Long bủa vây bởi tiếng la hét thảm khốc, âm vang không dứt, trực tiếp thu hút sự chú ý của con tử linh hắc long lên người cô ấy, bổn tôn nó vội vã lao thẳng tới chỗ Thùy Họa.
Hình Thiên và tử linh Hắc Long đều cùng thuộc nhóm sinh vật tử linh, đáng tiếc là thần niệm của Hình Thiên quá mức lợi hại, có sở hữu ý chí bất bại, vì thế thần uy Tử Thần của Thùy Họa mới không thể phát huy hiệu quả.
Nhưng mà, thần niệm của tử linh Hắc Long kém xa Hình Thiên, sau khi Thùy Họa bạo phát thần uy Tử Thần, nó lập tức chịu ảnh hưởng, thân pháp càng lúc càng chậm chạp.
Không những không thể sử dụng móng vuốt đánh Thùy Họa, đến cả khí tức tử linh trong miệng phóng ra cũng không hề gây thương tổn gì với Thùy Họa.
Nhưng mà vì nó đang bay lơ lửng trên không trung, pháp thuật thần thông không có tác dụng với nó, cho dù chiến lực suy giảm, đệ tử Tiên đạo vẫn không thể đánh bại được nó.
Dưới tình hình này, chỉ đành nhờ cậy hết vào Thùy Họa đứng dưới đầu rồng, ở khoảng cách gần dùng ánh đao xanh thẫm bạo phát trong Hồn Chi Bi Thương đánh trọng thương thân thể tử linh của nó thôi.
Thân thể tử linh Hắc Long cực kỳ to lớn, tạm thời rất khó giết chết nó.
Mà khí tức tử linh của nó không biết sẽ lây lan cho bao nhiêu đệ tử Tiên đạo, để rồi khiến họ bỏ mạng oan uổng tại đây.
“Mộ Dung, mau ra lệnh cho người của cô tránh xa bụng rồng đi!” Thùy Họa vừa khống chế tử linh Hắc Long rời khỏi đại quân Tiên đạo, vừa hét lớn nói với Mộ Dung Nguyên Duệ.
“Chúng đệ tử Tiên đạo nghe lệnh, rút khỏi nơi này, toàn lực công đánh Kim tộc.
Long tộc Đông Hải, nghênh chiến với quân đoàn Hắc Long.
”Mệnh lệnh vừa được ban xuống, đại quân Tiên đạo nhanh chóng thi hành, dưới sự lãnh đạo của Mộ Dung Nguyên Duệ liều mạng chiến đấu trực diện với đại quân Kim tộc của Bạch Đế.
Sau khi Mộ Dung Nguyên Duệ chứng thiên tôn, triệu hồi phân thân đã không còn phải chịu giới hạn, chỉ cần còn đủ thần niệm liền tùy ý gọi ra.
Bây giờ cô ấy lại triệu hồi ra bốn phân thân, cùng bổn tôn đồng thời điều khiển quân đoàn đích hệ Tiên đạo Ngũ Chi Côn Lôn, dùng đạo Chiến Thần không ngừng khống chế dồn ép chiến lực đội quân tinh nhuệ của Bạch Đế.
Cùng lúc ấy, đạo binh của Tiên đạo Thất Thập Nhị Phúc Địa, dưới sự lãnh đạo của cao thủ đỉnh phong Tiên đạo, dùng mọi loại thần thuật, phù chú, chú ngữ, huyễn ảnh, pháp trận luân phiên thi hành lễ rửa tội máu tanh với trăm vạn đại quân Tiên đạo.
Cũng giống như Thùy Họa, Mộ Dung Nguyên Duệ cũng là một tay chinh chiến giết chóc tàn nhẫn, thậm chí, nếu chỉ luận về đạo điều binh khiển tướng, cô ấy còn mạnh hơn Thùy Họa.
Mất đi sự bảo vệ của tử linh Hắc Long, đại quân Bạch Đế thoáng chốc đã ngã ngũ trước cuộc tổng tiến công do Mộ Dung Nguyên Duệ chỉ huy, bắt đầu lộ ra dấu hiệu thất bại, thế trận này, cho dù bổn tôn Bạch Đế trực tiếp tham chiến, cũng không thể hóa giải.
Đoàn quân Hắc Long có mười vạn người, Đông Hải Long tộc Đắc Kiều công chúa chỉ huy cũng có mười vạn người.
Trước đây, quân đoàn Hắc Long nhờ ý chí mạnh mẽ của bốn con Hắc Long áp chế Đông Hải Long tộc, khiến Đông Hải Long tộc tử thương vô số, đến cả cơ hội hóa thành rồng cũng không có.
Hình thái long nhân của quân đoàn Hắc Long có chiến lực xuất chúng, mà Đông Hải Long tộc lại có sở trường tác chiến ở dạng mình rồng, vận dụng khí tức tiên thiên Quý Thủy điều khiển đạo Quý Thủy.
Sau khi Thùy Họa thành công khống chế tử linh Hắc Long, kéo nó ra xa trận chiến, bên phía Đông Hải Long tộc mới có cơ hội phản công.
Đắc Kiều công chúa toàn thân đầy máu, sau khi liên tiếp chém giết hàng ngàn tên Hắc Long, toàn thân bỗng nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ.
Theo một tiếng gầm rống vang trời, Đắc Kiều công chúa diễn hóa ra thân rồng màu xanh dài khoảng năm trăm trượngBầu trời nổi sấm chớp bão bùng, mây đen kéo đến ngùn ngụt.
Thân rồng dài năm trăm trượng của Đắc Kiều công chúa phóng thẳng vào quân đoàn Hắc Long rồi thi triển thần thuật mạnh nhất của cô ấy, Triều Tịch Hồng Lưu.
Dòng nước biển vô tận cuồn cuộn đổ xuống, phút chốc nhấn chìm một nửa quân đoàn Hắc Long.
Mượn uy lực của nước biển, đại quân Đông Hải Long tộc cùng nhau hóa rồng, giết hết quân đoàn Hắc Long không còn một mảnh giáp, dồn ép bọn chúng đến bước đường không thể không hóa rồng để đối kháng với Đông Hải Long tộc.
Đáng buồn thay đám quân Hắc Long này đã rời khỏi Thủy tộc nhiều năm, sớm đã mất đi khả năng khống chế khí tức Quý Thủy, bị chiêu Triều Tịch Hồng Lưu của Đắc Kiều công chúa vây hãm nên đánh không lại Đông Hải Long tộc, trận chiến đã hoàn toàn rơi vào thế một chiều.
Thân rồng khổng lồ của Đắc Kiều công chúa lượn vòng phía trên quân đoàn Hắc Long, đại phát thần uy, không ngừng phun ra Triều Tịch Hồng Lưu hỗ trợ tộc nhân chém giết kẻ địch.
Chiến lực của cô ấy vốn đang ở ngưỡng đỉnh phong nửa bước thiên tôn, trải qua trận chiến khốc liệt này, Đắc Kiều công chúa đã trực tiếp dùng thân rồng chứng thiên tôn.
Từ nay về sau, tam giới sẽ không còn ai nghi ngờ sự thuần khiết của huyết mạch Đông Hải Long tộc nữa.
Mỗi bên đều triển khai màn huyết tẩy thảm khốc, uy thế của liên minh đạo môn ngày một mở rộng.
Không biết đã có bao nhiêu sinh mạng chôn thân tại đây, chỉ lao đầu chém giết đến khi trời đất tối sầm không còn tia sáng.
Nhưng mà, có một người từ đầu đến cuối không hề tham gia chiến đầu, cô ta luôn dùng ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt quan sát trận chiến đẫm máu thảm khốc nhất lịch sử Quy Khư Hồng Hoang.
Đối mặt với sự thất bại của Bạch Đế, và Hiên Viên Đế, cô ta cũng không hề tỏ ra bi thương.
Chứng kiến Thú tộc núi Lưu Ba chết thảm, cô ta vẫn chẳng cau mày lấy một cái.
“Nguyên Phượng, cô mà không ra tay, đại quân Thú tộc sẽ bị Ma đạo tiêu diệt hoàn toàn đó.
” Không biết từ lúc nào, Hiên Viên Đế đã đứng bên cạnh thiếu nữ Nguyên Phượng.
“Điều này có liên quan gì đến ta.
” Thiếu nữ Nguyên Phượng lạnh nhạt trả lời.
Hiên Viên Đế nghe xong liền lặng người sững sờ, suy ngẫm một hồi lâu, rồi mở miệng nói: “Ta biết cô đang gánh trên vai huyết mạch Nguyên Phượng, xem thường việc bắt tay với đám hung thú núi Lưu Ba.
Hiện giờ Tử Thần đã bị tử linh Hắc Long vây khốn, hay là cô và ta liên thủ tiêu diệt Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan, sau khi thành công, kiếm Anh Hùng thuộc về cô, Thổ tộc ta nguyện phụng sự cô lên ngôi vị chủ nhân Hồng Hoang.
”“Ý kiến hay đó, ta thừa nhận hảo ý của ông quả thật khiến ta động lòng.
Chẳng qua, ông tìm sai người rồi, cũng quá xem thường thực lực của ta.
” Thiếu nữ Nguyên Phượng nói.
“Cô có ý gì?”“Ta muốn giết hắn, thì cần ông giúp sao, một mình ta đã đủ tiêu diệt toàn bộ bè lũ Ma đạo!”