Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 601 - Chương 601: Dục Hỏa Trùng Sinh (1).

Chương 601: Dục Hỏa Trùng Sinh (1).

Trong Thánh Điển Viễn Cổ của Đạo Tàng có đề cập đến bảy đạo xạ khí thần thánh của ánh sáng, vào lúc kết hợp với nhau sẽ sinh ra chấn động mãnh liệt.

Sự va chạm của bảy đạo xạ khí này đã tạo ra ngọn lửa thuần khiết nhất ở vùng đất của người phàm, Phượng Hoàng - một tồn tại đi vào truyền thuyết cũng sinh ra từ đây, được ví như sự tồn tại đại diện cho ngọn lửa trời ban.

Truyền thuyết này chưa chắc đã là thật, nhưng mà Nguyên Phượng đời đầu đúng thật là sinh ra từ trong ngọn lửa.

Thân là một trong ba thần thú Hỗn Độn từng thống trị Hồng Hoang, với huyết mạch cao quý, Nguyên Phượng tuyệt đối khinh thường việc kết bạn với hung thú ở núi Lưu Ba.

Cô ấy khác với Ngạo Phong, Ngạo Phong chẳng qua là có được huyết mạch của Tổ Long, hơn nữa vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng mà Thiếu Nữ Nguyên Phượng không biết đã tu hành bao nhiêu năm, cô ấy còn tồn tại lâu hơn so với bản thân thế giới Quy Khư.

Sở dĩ hình thái hiển hiện ra một thiếu nữ là bởi vì trong vòng một ngàn năm gần đây cô ấy vừa hoàn thành một lần Dục Hỏa Trùng Sinh.

Trong Chiến Trường Cổ Vạn Thú ở cửa của thế giới Quy Khư, Nhân Đạo đã từng phát hiện dấu vết của Nguyên Phượng, ngọn lửa vẫn bùng cháy chưa hề vụt tắt sau khi trải qua vô vàn năm tháng.

Tạ Lưu Vân cho rằng, đó là dấu vết khi Nguyên Phượng chết đi để lại, mà trên thực tế, Nguyên Phượng chưa từng chết đi, mà lúc bị thương nặng đã Dục Hỏa Trùng Sinh ngay trước khi sắp chết cũng nhân cơ hội này rời khỏi vực sâu Hồng Lư.

Trong quá trình trốn thoát khỏi vực sâu, Nguyên Phượng lại bị người giữ cửa đánh trọng thương lần nữa, sau đó liền trốn đi, ẩn thân ở núi Lưu Ba dưỡng thương.

Cho đến khi Quy Khư xuất thế, cô ấy mới xuất hiện lại lần nữa, thống lĩnh đại quân thú tộc ở núi Lưu Ba tranh đoạt bí mật của Quy Khư.

Trong trận chiến lần này, lá át chủ bài của Hiên Viên Đế là xác Hình Thiên không đầu ở trong núi Thủ Dương, át chủ bài của Bạch Đế là ý chí của Dạ Đế, Nguyên Phượng Thiếu Nữ cũng có át chủ bài của mình.

Lá át chủ bài đó chính là bản thân cô ấy.

“Nếu như cô đã có năng lực hủy diệt Ma Đạo, tại sao đến giờ vẫn không ra tay?” Hiên Viên Đế hỏi.

“Thời cơ chưa đến.

” Nguyên Phượng vẫn thản nhiên như cũ mà trả lời.

“Cô muốn đợi đến khi nào?”“Đợi đến khi trần ai lạc định tức là mọi thứ đều đã có kết quả, kết thúc, ta muốn Dục Hỏa Trùng Sinh trước mặt tất cả người sống và kẻ chết!”Chiến lực hiện tại của Nguyên Phượng Thiếu Nữ đã đạt đến cấp bậc đỉnh phong Thiên Tôn, mà nếu như cô ấy Dục Hỏa Trùng Sinh lần nữa thì chiến lực sẽ trực tiếp đạt đến cấp bậc Đạo Tổ.

Cô ấy vẫn luôn không chịu tham chiến, là muốn nhìn thấu hết tất cả sinh tử, tìm kiếm cơ duyên đột phá từ những cảm ngộ về sinh tử này.

Vốn dĩ cô ấy không cần phải vội vã như vậy, đáng tiếc là Quy Khư đã xuất thế rồi, cô ấy không còn thời gian để tiếp tục chờ đợi nữa, bắt buộc phải nhanh chóng đột phá.

Bởi vì, kẻ thù cũ của cô đang ở trên đỉnh của núi Bất Chu, đây là cơ hội duy nhất để cô ấy có thể tự tay phục thù.

Hiên Viên Đế nghe xong liền trợn tròn hai mắt, hắn rốt cuộc cũng hiểu được Nguyên Phượng Thiếu Nữ là một dạng tồn tại như thế nào.

Hiện tại, Chiến trường của tộc Thổ và tộc Hỏa đã hoàn toàn tan rã, nếu như không phải năng lực thu hoạch của đạo quân Nhân Đạo không được mạnh thì không biết lần này đã tử thương bao nhiêu người.

Xích Đế vốn đã phải chịu áp lực lớn, đợi đến sau khi Tạ Lưu Vân tham chiến thì đã không chống chịu được nữa.

Thần Kiếm của Tạ Lưu Vân sau khi tấn thăng lên Thiên Tôn, thần uy phát ra khó mà ngăn cản được, sau vài chiêu liên tiếp đánh trọng thương Xích Đế, liền xuất ra một kiếm đâm xuyên qua tâm mạch của hắn.

Tiếng gào thét của Xích Đế trước khi chết rốt cuộc đã kích phát được dũng khí trong Hiên Viên Đế.

Hắn không tiếp tục cầu xin sự giúp đỡ từ Nguyên Phượng Thiếu Nữ nữa mà tự mình tham chiến, thống lĩnh đại quân tộc Thổ và tộc Hỏa chiến đấu một lần được xem là “vùng vẫy trước khi chết”.

Đáng tiếc là đã quá muộn màng rồi, chẳng thể cứu vãn được gì nữa.

Trong đại quân của Bạch Đế, Tử Linh Hắc Long không địch lại Thần Uy Tử Thần của Thùy Họa, cuối cùng Tử Linh Hắc Long thét dài một tiếng, huyễn ảnh nứt toác, tan vỡ, ý chí của Dạ Đế tan thành mây khói.

Sau khi ý chí của Dạ Đế biến mất, quân đoàn Hắc Long vốn đã bị chèn ép liền trực tiếp sĩ khí tan rã, hàng vạn con rồng của tộc Long ở Đông Hải đều chịu uy áp chèn ép, lần lượt chết thảm, bắt đầu chạy trốn trối chết.

Quân Đoàn Hắc Long vừa bắt đầu chạy trốn thì đại quân tộc Kim của Bạch Đế cũng nhận ra được sự ảnh hưởng nghiêm trọng, vốn dĩ đã không đấu lại đại quân Tiên Đạo do Mộ Dung Nguyên Duệ thống lĩnh, giờ thì cũng không còn chiến ý nữa, mặc cho Bạch Đế có gào thét thế nào đi nữa vẫn không thể củng cố trận hình.

Bình Luận (0)
Comment