Nhân Tự Thu Hồng Lai Hữu Tín, Sự Như Xuân Mộng Liễu Vô Ngân.
Tức là "người như con nhạn, thu đến có tin, mọi việc như giấc mộng xuân, qua đi không dấu vết.
"Tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn còn có cơ hội gặp lại nhau, nhưng đáng tiếc chỉ có thể gặp nhau trên chiến trường, cảnh xưa dù khó quên đến đâu cũng không thể quay lại được nữa.
Nghĩ đến việc Mộ Dung Nguyên Duệ cản thay kiếp nạn Hình Thiên cho Ma Đạo ngày hôm đó, tôi còn chưa kịp cảm ơn, liền đi về phía cô ấy.
“Nguyên Duệ, cảm ơn.
” Tôi đi tới bên cạnh cô ấy nói.
“Cảm ơn ta cái gì?” Mộ Dung Nguyên Duệ bình tĩnh hỏi, ánh mắt kiên định nhìn gió thổi mây trôi.
"Nếu như cô ngày đó không giúp bọn ta vây khốn Hình Thiên, Ma Đạo không biết đã chết bao nhiêu người nữa.
""Không có ta, Ma Đạo cũng không chết bao nhiêu người, bởi vì ngươi nhất định sẽ lựa chọn chứng thiên tôn sớm.
" Mộ Dung Nguyên Duệ quay đầu lại, dùng đôi mắt trong veo nhìn tôi nói.
“Ừm.
Cho nên, nếu như cô đứng ở lập trường của Tiên Đạo, thì không cần động thủ làm gì.
" Tôi nói.
“Đứng trên lập trường của Tiên Đạo mà nói, ta thật sự không cần ra tay, đáng tiếc ta căn bản không cân nhắc đến lợi ích của Tiên Đạo, ta chỉ là không muốn ngươi chứng thiên tôn, chí ít trước khi Quy Khư kết thúc.
" Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
"Tại sao?""Bởi vì sau khi chứng thiên tôn thì ngươi có thể cắt đứt dây tình duyên, quên ta đi.
Người động tình trước là ta, nếu phải vung kiếm trảm tơ tình thì ta hy vọng người vung kiếm cũng là ta.
"Tình không biết bắt đầu từ khi nào, càng lúc càng sâu đậm.
Mộ Dung Nguyên Duệ đã từng nói sau khi cởi bỏ mặt nạ sẽ giết tôi.
Nhưng không ngờ rằng cho đến hôm nay, cô ấy vẫn chưa cắt đứt tơ tình của mình.
Đợi khi mọi người đều đã chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi bắt đầu chính thức lên núi.
Thiếu nữ Nguyên Phượng nói rằng, mặc dù sương mù hư không từ bên ngoài nhìn vào thì chỉ dài ngàn trượng, nhưng ảo ảnh bên trong trùng điệp lên nhau và thời không rối loạn, căn bản là không thể chạm đến biên giới.
Chỉ có cách cầm lấy thanh Anh Hùng kiếm, mới có thể đo càn khôn lớn nhỏ, bước ra khỏi sương mù hư không.
"Ta vào trước giữ chân Đế Tuấn, các ngươi đi theo Ma Đạo Tổ Sư bảo vệ kiếm Anh Hùng.
Không có thanh kiếm này, các ngươi chẳng những không lên được đỉnh núi, mà vĩnh viễn cũng không ra được khỏi sương mù.
" Nói xong, Nguyên Phượng thiếu nữ bay lên trời, hóa thành Liệt Diễm Phượng Hoàng rít lên một tiếng, rồi cúi người lao vào sương mù hư không.
Sau khi cô ấy rời đi, nhóm người chính thức tiến vào sương mù hư không với tôi.
Sương mù dày đặc, mù mịt mênh mông không đáy, ngay cả thần niệm cũng không thể xuyên qua sương mù.
May thay, thanh kiếm Anh Hùng thực sự có tác dụng kỳ diệu, có thể trảm xuyên qua sương mù, một nhát kiếm chém ra thì đám mây cùng sương mù tan đi một khoảng.
Càng đi lên cao, sát khí càng nặng.
Tôi đi rất chậm, do là tất cả sát ý trong hư không và sương mù đều do tôi mà ra, áp lực nặng như núi.
“Còn chịu được không?” Thùy Họa hỏi.
“Ừm.
” Tôi gật đầu.
Thùy Họa nắm lấy bàn tay còn lại của tôi, mười ngón đan nhau.
Mười ngón tay nối liền trái tim, được cô ấy chia sẻ, áp lực trên người tôi đã được giải tỏa đi rất nhiều, bước chân dần trở nên nhanh nhẹn hơn.
Nhìn thấy tôi tay trong tay đi cùng Thùy Họa, trên mặt Mộ Dung Nguyên Duệ hiện lên vẻ buồn bã.
Không phải tình yêu nào cũng có thể cùng nhau đi đến cuối cùng, như tôi và cô ấy vậy.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, chỉ có thể tương sát, không thể tương ái.
Khi đi được khoảng năm trượng, đột nhiên phía trước trong sương mù truyền đến tiếng trẻ con khóc, không chỉ một đứa.
Tiếng khóc thê lương, khiến lòng người khó mà chịu nổi.
Tôi dừng chân lại phân ra thần niệm để cảm nhận, nhưng tiếc là sương mù quá dày nên không thể cảm nhận được điều gì đã xảy ra trong màn sương mù.
Tạ Lưu Vân ở phía trước tôi thi triển kiếm Lục Nhậm Âm Dương, sau khi xuất một đạo kiếm, trên mặt đất đã khắc lại hai quẻ Khảm, Ly của Phục Hy bát quái.
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ về các quẻ, Tạ Lưu Vân lộ ra vẻ thông hiểu.
"Đã phát hiện được gì?""Khảm là trung nam, Ly là trung nữ, năm nam bốn nữ, vạch quẻ ngắn chính là chỉ trẻ con, hung thú phía trước là Cửu Anh, không còn nghi ngờ gì nữa.
" Tạ Lưu Vân nói.
Cửu Anh là hung thú thượng cổ, có thể phun nước, phun lửa, có chín đầu và rất thích ăn thịt người.
Kinh sách của Hoài Nam Tử ghi nhận: "Cửu Anh, quái vật của thủy hỏa, gây hại cho người, nơi này có hung thủy.
""Nếu đã là Cửu Anh, ta liền giết nó.
" A Lê tiến lên một bước.
"Đúng rồi, may mắn A Lê đã phong thần, ngưng tụ ra thần cách Thái Cổ Nguyệt Ma, nếu không thì Cửu Anh thật sự sẽ nhốt chúng ta ở chỗ này mất.
" Khương Tuyết Dương nói.
"Được rồi, vậy thì chúng ta chờ xem liên hoàn tiễn trong truyền thuyết của Hậu Nghệ.
" Tạ Lưu Vân đôi mắt sáng ngời nói.
Theo truyền thuyết, Cửu Anh không hồn không phách, thân thể cường ngạnh dị thường, lại thêm chín mạng, chỉ cần có một mạng chưa mất, tụ hội linh khí trời đất thì sẽ được hồi phục.
Năm đó, khi Hậu Nghệ Bắc phạt, muôn thú đều trốn tránh.
Cửu Anh tự tin mình có chín đầu, chín mạng, không sợ hãi chút nào.
Chín cái miệng cùng nhau mở ra, lần lượt phun ra lửa độc và nước đục, đan xen vào nhau tạo thành một tấm lưới thủy hỏa vô cùng hung hiểm, nhằm mục đích vây nhốt Hậu Nghệ.
Hậu Nghệ biết nó có chín mạng, nếu một cái đầu bị bắn thì không những không chết mà còn hồi phục nhanh chóng, bèn dùng tiễn pháp liên hoàn, chín mũi tên bắn ra gần như cùng lúc cắm vào chín cái đầu của Cửu Anh, cuối cùng thì chín cái mạng của Cửu Anh không một mạng nào sống sót.
Sau khi A Lê phong thần, cô ấy có thể tùy ý sử dụng thần thông của Hậu Nghệ.
Ngay lập tức, tôi tiếp tục dẫn mọi người tiến lên phía trước, khi thanh kiếm Anh Hùng chém xuyên qua sương mù, Cửu Anh cũng dần hiện thân.
Năm bé trai, bốn bé gái.
Sau khi nhìn thấy chúng tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang khóc đến thê lương của Cửu Anh lập tức trở nên gớm ghiếc xấu xí, nhanh chóng biến thành quái thú Cửu Anh.
Hình dáng của đứa bé biến mất, chỉ còn lại chín cái đầu thú đáng sợ ở đó, năm cái đầu phun ra lửa, bốn cái phun ra độc dịch, cố gắng dệt một tấm lưới thủy hỏa để bắt tất cả chúng tôi!Lúc này đây, A Lê bắn liên tiếp chín mũi tên, gảy vang cung tên.