Sau khi được thiếu nữ Nguyên Phượng nhắc nhở, số lượng người lên núi được liên minh Đạo môn lựa chọn lần nữa giảm xuống.
Sự tàn bạo cùng lệ khí trong Bình Luyện Yêu có thể làm hoen ố thần hồn, dưới thiên tôn rất khó để giữ linh hồn trong sạch, nếu đánh mất đi lý trí, thì có thể sẽ không bao giờ quay lại được.
Từ khi vào Quy Khư đến nay, việc các đồng đội do đánh mất lý trí mà đao kiếm tương kiến lẫn nhau là chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Cuối cùng danh sách lên núi của Ma Đạo chúng tôi đã loại ra hai vị đại sát thần cùng Kiêm Hà, Ngạo Phong.
Mặc dù hai đại sát thần chiến lực cực kỳ mạnh mẽ, nhưng họ vốn có sát tính tận sâu cốt tủy, rất dễ bị lệ khí tàn bạo ảnh hưởng.
Kiêm Hà là huyết mạch huyễn ma, trước khi phong thần, cô ấy vẫn là yêu, chịu sự uy hiếp của Bình Luyện Yêu.
Mặc dù Ngạo Phong là Tổ Long, nhưng chênh lệch tu hành khá nhiều so với Nguyên Phượng thiếu nữ, đến cả thiếu nữ Nguyên Phượng cũng không thể thoát khỏi gông xiềng của Bình Luyện Yêu, Ngạo Phong lại càng không thể.
Chỉ cần Đế Tuấn tế xuất Bình Luyện Yêu, chiến lực của Kiêm Hà và Ngạo Phong rất khó để bộc lộ ra, cũng sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng bởi lệ khí.
Như vậy thì, những người còn lại của Ma Đạo sẽ lên núi gồm tôi, Thùy Họa, A Lê và Khương Tuyết Dương.
Thiếu nữ Nguyên Phượng cùng lắm chỉ xem là đi chung đường với Ma đạo, không phải đệ tử Ma Đạo chúng tôi.
Ma Đạo tuy rằng cần cô ấy gia nhập, nhưng những chuyện như này cũng không thể cưỡng cầu, cấp bậc Đạo Tổ tồn tại đều tuân theo ý mình.
Ma Đạo điều chỉnh danh sách người lên núi, Nhân, Tiên hai đạo cũng đồng thời chỉnh sửa.
Cuối cùng, số lượng người leo núi của Nhân Đạo giảm xuống còn mười người, mười người này đều có tư thái của thiên tôn, đạo tâm kiên định và ý chí vững như đá.
Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là, Tiên Đạo chỉ cho một mình Mộ Dung Nguyên Duệ đi.
Ngay sau đó tôi lại thở phào nhẹ nhõm, vì rằng không phải ai cũng có đủ tư cách để khiêu chiến cấp bậc tồn tại như Đế Tuấn, chiến thuật đám đông nhưng không có sức mạnh căn bản là không hiệu quả, những người dưới thiên tôn đối với ông ta mà nói thì giống như sâu bọ vậy.
Đắc Kiều công chúa tuy đã chứng thiên tôn, nhưng cô ấy đến từ Long tộc Đông Hải, vẫn không thể thoát khỏi sự uy hiếp của Bình Luyện Yêu.
Hơn nữa, giá trị lớn nhất của Tiên Đạo là nằm ở đạo Chiến Thần của Mộ Dung Nguyên Duệ, chỉ cần cô nguyện ý lên núi, thì không thể nói bọn họ không ra sức.
Nhân đạo phái ra số lượng nhiều nhất, nói là để đấu với Đế Tuấn, chi bằng nói rằng họ muốn bảo vệ Tạ Lưu Vân.
Sau khi Tạ Lưu Vân chứng thiên tôn, giá trị của ông ta trong Nhân đạo ngay lập tức tăng vọt.
Luận thành tựu thần kiếm thì ông ta không giỏi bằng Lữ Thuần Dương, nhưng bản lĩnh do thám bí mật Quy Khư bằng kiếm Lục Nhậm Âm Dương, sau khi ông ta chứng thiên tôn đã được cải thiện lần nữa, có thể so sánh với khả năng đoán địch của Mộ Dung Nguyên Duệ trong đạo Chiến Thần.
Thời đại Mạt Pháp kết thúc tranh đấu Đạo môn, không có Tạ Lưu Vân bày mưu tính kế, Nhân Đạo không biết sẽ bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội và bao nhiêu người sẽ chết uổng nữa.
Nhân Đạo cần bảo vệ Tạ Lưu Vân, nhưng Tiên Đạo không cần phải bảo vệ Mộ Dung Nguyên Duệ, bởi vì Mộ Dung Nguyên Duệ có bốn đại pháp thân, chỉ cần một trong số họ sống sót, bản tôn sẽ bình an vô sự.
Đợi sau khi thiếu nữ Nguyên Phượng hồi phục thương thế, chúng tôi bắt đầu dựa theo đường núi mà lên đỉnh Bất Chu.
Trước đó, thiếu nữ Nguyên Phượng đã làm tan băng tuyết của núi Bất Chu bằng cơ thể liệt hỏa phượng hoàng, nên đường núi dễ leo hơn rất nhiều, một ngọn núi cao bốn vạn bảy ngàn trượng chỉ leo mất hai ngày.
Núi Bất Chu giống như một chiếc thang bắc lên trời, còn chúng tôi bây giờ như đang ở giữa trời mây vậy, tựa như chỉ còn kém một bước nữa là bước vào thần vực thiên giới.
Trong hư không sương mù phía trước, sát khí cuồn cuộn ẩn nấp trong đó.
Huyễn ảnh của yêu ma hung thú được Đế Tuấn sử dụng lệ khí tàn bạo của các hung thú trong Bình Luyện Yêu hóa thành, chúng có hình nhưng không thực, rất khó đối phó.
Chúng tôi không gấp gáp lao vào màn sương mù, mà ở bên ngoài chuẩn bị những bước cuối cùng.
Trước đây chúng tôi chỉ biết kiếm Anh Hùng có thể trảm sương mù trong hư không, nhưng lại không nghĩ tới, khó khăn lớn nhất khi lên núi chính là Đế Tuấn.
Nếu như không có Nguyên Phượng thiếu nữ, liên minh Đạo môn bất luận thế nào cũng đánh không lại Đế Tuấn, chỉ có thể nói là trong vô thức tự có an bài.
Trên vách đá nơi này, gió thổi rất mạnh.
Mộ Dung Nguyên Duệ giẫm lên một tảng đá, bóng người cô độc, đạo bào tung bay, bóng lưng lộ vẻ vô cùng cô đơn.
Nhìn bóng lưng cô ấy, những cảnh tượng, câu chuyện cũ trong quá khứ lần lượt ùa về.
Núi Bất Chu là điểm dừng chân cuối cùng của Đạo môn ở Quy Khư, sau khi hiểu được sự tình ở đây, Đạo môn sẽ rời khỏi Quy Khư, khi đó, thời đại Mạt Pháp vì Thiên Tôn xuất thế nên cũng sẽ kết thúc.