Trong khoảnh khắc Phượng Hoàng Liệt Diễm bị ngọn lửa bao trùm, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng phượng kêu lanh lảnh trong trẻo vang lên.
Kỳ lạ thay tiếng phượng kêu không có chút gì đau đớn, ngược lại còn tràn ngập vui mừng và khoái chí.
Thấy vậy, Kim Ô vội ngừng phun ra lưu hỏa kim sắc, đáng tiếc hắn nhận ra quá trễ rồi.
Đối với phượng hoàng, không có thứ gì thích hợp dùng để tẩm bổ hơn liệt diễm tinh túy của mặt trời.
Kim Ô trước giờ giỏi nhẫn nhịn kiềm chế, biển lửa này là thành phẩm mà Kim Ô đã tốn công sức bao nhiêu năm tích trữ tinh hoa của mặt trời để tạo ra, nếu không phải chúng tôi thành công kích nộ hắn, hắn cũng không nỡ phung phí vậy đâu.
Phượng Hoàng Liệt Diễm ngóc đầu lên, lần nữa phát ra một tiếng kêu thánh thót, sau đó hỏa lãng bên trong biển lửa cuồn cuộn dâng trào tụ họp xung quanh cô ấy, hóa thành vòng xoáy liệt diễm khổng lồ mạnh mẽ bao trọn lấy cô ấy.
- Giải thích từ "hỏa lãng" là ý chỉ ngọn lửa hình gợn sóng màu ánh kim.
Hết giải thích.
Trong chớp mắt biển lửa từ khắp nơi đều đổ dồn về vòng xoáy liệt diễm, sức nóng của liệt diễm ngày càng dâng cao, đợi biển lửa trên mặt đất bị hấp thụ sạch sẽ, vòng xoáy liệt diễm mới bắt đầu khép lại, ôm lấy Phượng Hoàng Liệt Diễm, tạo ra một quả cầu lửa khổng lồ.
Quả cầu lửa chầm chậm bay lên, hào quang sáng chói cả một bầu trời, sức nóng lan tỏa vạn dặm tưởng chừng như nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Kim Ô vừa sững sờ vừa phẫn nộ, hắn cũng biết bản thân đã phạm phải sai lầm không thể vãn hồi, đành dùng ánh mắt oán hận nhìn sang chúng tôi.
Hét lên một tiếng ầm ĩ chói tai, Kim Ô tức giận nhào về phía tôi.
Nếu như không phải bởi vì thanh kiếm Anh Hùng trong tay tôi, chúng tôi sẽ không đến nơi này.
Nếu như tôi không giở trò chọc tức hắn, Đế Tuấn cũng không nỡ phun ra toàn bộ tinh hoa mặt trời mà hắn tích góp bao năm nay.
Vốn dĩ chỉ cần giết sạch hết chúng tôi, hắn có thể hấp thụ tinh hoa mặt trời lại lần nữa, nhưng bây giờ, tinh hoa mặt trời đều đã dâng tặng cho người khác, mà những thứ này là tâm huyết mà hắn đã lao tâm khổ tứ mới có được.
Làm sao không khiến hắn phát điên phát cuồng cơ chứ!Kim Ô mà Đế Tuấn biến thành đang liều chết đâm đầu về phía tôi, móng vuốt sắc nhọn khổng lồ của hắn bốc cháy hừng hực.
Trước đây chúng tôi chỉ lo tránh né lưu hỏa kim sắc lơ lửng giữa không trung và hỏa lãng trên mặt đất, nên chúng tôi đành phân tán ra tứ phía, thế nên vị trí giữa tôi và những người khác cách khá xa nhau.
Đối diện với đòn tấn công bất ngờ chớp nhoáng của Kim Ô, tôi chỉ đành cầm chắc thanh kiếm Anh Hùng trong tay rồi gắng gượng chống đỡ.
Móng vuốt liệt diễm nhắm chuẩn đầu tôi đánh tới, tôi ra sức dùng kiếm nghênh chiến.
Tim ma bạo phát, Thất Sát Pháp Tắc cuồng vọng thúc đẩy Ma kiếm áo nghĩa.
Anh Hùng Vô Lộ, Tứ Diện Sở Ca.
Ngay khoảnh khắc tôi phải đối mặt với cái chết, tôi đột nhiên sử dụng một chiêu kiếm oai hùng khí phách nhất trong cả cuộc đời mình.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ rền vang, khoảng không bị phá hủy, móng vuốt liệt diễm đã bị tôi dứt khoát chém đứt xương ngón chân, tương tự tôi cũng bị năng lượng khổng lồ do khoảng không nứt vỡ phản kích văng ra xa, ngũ cảm lục thức đột nhiên chịu chấn động đến mức đầu óc trở nên hỗn loạn, gần như ảnh hưởng trực tiếp đến chiến lực .
Kim Ô chịu đau đớn phát ra tiếng kêu ai oán thống khổ, tiếp đó hắn phóng bộ móng vuốt liệt diễm còn lại về phía tôi, tôi ra chiêu lần nữa, nhưng vì tôi đã bị thương nên uy lực của nhát kiếm cũng giảm đi phần nào, không thể đẩy lùi công kích của nó, cả người tôi bị móng vuốt liệt diễm tóm gọn.
Sau khi thành công bắt được người, Kim Ô lập tức phi thẳng lên cao, kịp thời tránh xa khỏi phạm vi tấn công trước khi đoàn người Thùy Họa ra tay.
Tôi bị móng vuốt của Kim Ô nắm chặt, vừa cố gắng chịu đựng sức ép cực mạnh của nó, vừa hứng trọn cái nóng thiêu đốt da thịt đáng sợ từ liệt diễm.
Xương cốt toàn thân đều vỡ nát, thất kiếu cũng chảy máu ồng ộc.
Liệt diễm đốt cháy cơ thể, chấn thương từ trong ra ngoài, tàn nhẫn phá hủy toàn bộ sinh cơ của thân xác tôi.
Nếu tôi chứng được thiên tôn, sở hữu đạo thể thiên tôn thì vẫn đủ khả năng giúp tôi kiên trì ít phút, nhưng thân thể tôi mới tiến đến cảnh giới nhục thân thành thánh, cho dù ngọn gió phục hồi bên trong huyền quan đang gắng sức chữa trị vết thương trên cơ thể tôi, nhưng vẫn không thể ngăn cản cái chết đang cận kề.
Mấu chốt chính là, lúc này đây cho dù tôi đọc sấm ngữ Thất Sát để chứng thiên tôn thì mọi chuyện cũng đã quá trễ rồi.
Tôi vừa phải hứng chịu nỗi đau xác thịt khủng khiếp, vừa cố gắng duy trì thần thức ở mức tỉnh táo, nhìn xuống khoảng đất trống bên dưới.
Tôi thấy mái tóc trắng xóa mềm mượt tung bay theo gió của Thùy Họa, ngọn lửa màu xanh lam trong đáy mắt đang bùng cháy mãnh liệt, tôi nhìn thấy A Lê giơ cao Cổ Cốt Cung, cổ tay cô bé không ngừng run rẩy.
Khương Tuyết Dương không thể tiếp tục che giấu cảm xúc, khóe mắt đã đẫm lệ.
Mộ Dung Nguyên Duệ đã hoàn toàn quên mất thân phận Tiên Đạo Tổ Sư cao quý, trên mặt cô ấy lộ ra vẻ tuyệt vọng tột cùng.