Tôi sắp chết rồi, bất kể tôi đã cố nhẫn nhịn kìm nén nước mắt, liều mạng kiên trì ghi nhớ dung mạo xinh đẹp của họ.
Nhưng mà sự cô độc sẽ cập bến sớm thôi, cái chết đã cận kề, ánh mắt tôi bắt đầu mất đi sắc màu dần dần chìm vào bóng tối.
Chính tại thời khắc tôi sắp mất đi ý thức, thì quả cầu lửa khổng lồ trên bầu trời bỗng nhiên nổ tung, tựa như pháo hoa rực rỡ sắc màu phân tán trong màn đêm.
Tiếng phượng kêu thánh thót vang vọng tận trời cao, Phượng Hoàng Liệt Diễm chiếu rọi vầng hào quang bảy màu sặc sỡ.
Một tiếng phượng kêu trong trẻo, lại như sét đánh ngang tai Đế Tuấn, trực tiếp xâu xé thần hồn run rẩy vì sợ hãi của hắn.
Hắn liều mạng chạy trốn vào trong sương mù hư ảo, hòng lao vào giữa dòng chảy thời không hỗn loạn để thoát thân.
Vừa hốt hoảng chạy trốn, vừa lấy ra bình luyện yêu.
Bình luyện yêu phóng lên cao theo chiều gió, miệng bình nhắm chuẩn Phượng Hoàng Liệt Diễm Thất Thải.
- Giải thích "Thất Thải" nghĩa là bảy màu.
Hết giải thích.
Đáng tiếc thay, bình luyện yêu hiện giờ đã không còn chút tác dụng gì với Phượng Hoàng Liệt Diễm chói rọi thần quang bảy màu sặc sỡ.
Một luồng hơi lửa nóng bỏng thổi vào, bình luyện yên bỗng nhiên phát nổ, lệ khí tàn bạo trữ bên trong cũng theo đó mà bị thiêu rụi.
Bình luyện yêu trước kia là thánh vật linh thiêng duy trì sự ổn định tứ cực của nhân gian, nhưng dần dần men theo sự quật khởi của Nhân tộc, bình luyện yêu cũng mất đi giá trị.
Sau đó bị Đế Tuấn tôi luyện thành thần khí, đã trở thành vật tà ác, dù hủy nó đi cũng không còn gì đáng tiếc.
Đế Tuấn sớm đã bị thương khi giao tranh với Phượng Hoàng Liệt Diễm, vừa bị chúng tôi bao vây công đánh khiến thương thế càng thêm nghiêm trọng, sau đó hóa thành Kim Ô, phun ra tinh túy mặt trời tích trữ bao năm để rồi kết quả biến thành kẻ làm không công cho người khác.
Tình trạng hắn ta hiện giờ, thần niệm thực sự đã gần như cạn kiệt, lồng ngực phập phồng nỗi căm phẫn vô hạn.
Bình luyện yêu bị hủy, thần trí Đế Tuấn đã hoàn toàn gục ngã, Phượng Hoàng Liệt Diễm Thất Thải nhân cơ hội đó hét lên một tiếng thánh thót, Kim Ô mà Đế Tuấn hóa ra vùng vẫy giữa không trung một hồi, bất giác nới lỏng móng vuốt liệt diễm đang bắt lấy tôi.
Tôi rơi từ trên cao xuống, ngã vào vòng tay của một người.
Cái ôm lạnh lẽo băng giá, thế nhưng khiến tôi vô cùng yên tâm, tôi không cần mở to mắt cũng biết người ấy là ai.
Đợi khi tôi tỉnh lại lần nữa, thời gian đã trôi qua hết bảy ngày rồi.
Thực ra đáng lẽ tôi sẽ không bất tỉnh lâu đến vậy, chỉ trách Mộ Dung Nguyên Duệ lo lắng quá mức cho an nguy của tôi, nên đã đem hết toàn bộ cỏ long diên mang theo trên người cho tôi uống.
Sức sống quá mạnh mẽ, linh lực dồi dào bắt đầu tôi luyện thân xác tôi, dẫn đến hậu quả trong quá trình tôi luyện thức thần không thể thuận lợi quay về vị trí cũ.
Tôi hiện giờ, bất tri bất giác đã ngưng kết ra đạo thể thiên tôn, mà còn ngay trước khi tôi chứng thiên tôn.
Thấy tôi tỉnh dậy, khóe miệng Thùy Họa không khỏi nhếch lên đôi chút.
Lúc tôi đứng lên mới phát hiện trong tay tôi vẫn luôn nắm chặt kiếm Anh Hùng, năm ngón tay sớm đã tê cứng từ lâu.
Kiếm Anh Hùng là vật vô cùng quý giá đối với Ma đạo, từ khi rút được nó thì tôi không dám buông nó ra dù chỉ một giây.
Không có nó, Ma đạo sẽ mất đi cơ hội thu phục Quy Khư làm tổ đình, tiếp tục nơm nớp lo sợ khi thời đại Mạt pháp kết thúc, Ma đạo sẽ không có chỗ dung thân.
Nhân đạo có Hàm Cốc Quan, Tiên đạo có Thiên Đình, linh khí hai nơi đều trù phú đến mức khiến người ta thèm thuồng.
Bất luận vì sinh tồn hay phát triển, Ma đạo bắt buộc phải có được Quy Khư, chỉ duy nhất linh khí Quy Khư mới có thể sánh ngang với linh khí của hai đạo Nhân Tiên.
Những trận chiến sống còn trong suốt mấy năm qua đã dạy tôi, giúp tôi có ý chí kiên trì đến cùng, khi đối mặt với sinh tử, dù có chết thì tôi cũng không từ bỏ chấp niệm trong lòng.
Lúc ấy tôi bị móng vuốt liệt diễm bóp chặt, chỉ cần lộ ra một chút suy nghĩ yếu đuối, thức thần sẽ nhanh chóng hỗn loạn, rồi hậu quả là tôi sẽ bị liệt diễm thiêu rụi.
May thay, tôi đã thành công vượt qua khảo nghiệm, đến tận khi rơi vào hôn mê sâu cũng kiên quyết không buông thanh kiếm Anh Hùng ra, dù thịt nát xương tan cũng quyết không hối hận.
Sau đó tôi mới phát hiện, những việc này đều được ý chí thế giới Quy Khư xem xét tỉ mỉ.
Chỉ có những người lòng dạ son sắt, dù vạn kiếp bất phục cũng không hối hận mới xứng đáng ngồi lên ngôi vị chủ nhân Hồng Hoang, mới thật sự nhận được sự công nhận của nó.
Trận chiến Đế Tuấn này, thực chất là khảo nghiệm cuối cùng mà nó dành cho tôi.
Mọi người đều đang đợi tôi, thiếu nữ Nguyên Phượng cũng có mặt ở đây, hiện giờ không thể gọi cô ấy là thiếu nữ được nữa.
Từ khi Phượng Hoàng Liệt Diễm tiến hóa thành Phượng Hoàng Liệt Diễm Thất Thải, thiếu nữ Nguyên Phượng đã trổ mã trưởng thành, hóa thành một tuyệt sắc giai nhân khoác lên mình bộ nghê thường đủ màu sắc, kiều diễm mỹ miều đến mức khiến người khác choáng ngợp.
Trên người Thùy Họa tỏa ra khí tức băng giá lạnh lẽo, nhưng trên người cô ấy lại toát lên sức nóng mãnh liệt, tóc đỏ, mắt đỏ.
Đế Tuấn cuối cùng không thể thoát thân, bị Phượng Hoàng Liệt Diễm truy sát đến biên giới sương mù hư không.
Thấy tôi đang nhìn sang cô ấy, cô ấy bèn nghiêng đầu mỉm cười, đi đến bên cạnh tôi, từ từ cúi đầu nói: “Cẩn xin Đạo Tổ ban tên.
”Nghe cô ấy nói vậy, tôi lập tức sững sờ.
Tên tuyệt không phải là thứ bất kỳ ai cũng đặt được, trầm tư giây lát tôi bèn hỏi: “Nguyên Phượng tổ sư, cô muốn gia nhập Ma đạo hay sao?”“Vâng.
”Tôi vui mừng khôn xiết, bắt đầu suy nghĩ tên cho Nguyên Phượng.
Thơ kinh có viết: chim Phượng chim Hoàng cùng bay với nhau, vỗ cánh phát ra âm thanh thánh thót.
Nơi nào có phượng đặt chân đến, thiên hạ ắt sẽ thái bình.
Thời đại Mạt pháp kết thúc, tam giới sẽ tái khởi phân tranh, sự xuất hiện của phượng quả thật mang lại điềm lành.
Hơn nữa sự xuất hiện của cô ấy có ý nghĩa quá đỗi phi thường đối với Ma đạo, hiện giờ Ma đạo đang thiếu người mang cấp độ đạo tổ trấn thủ.
Nhân đạo có Đạo Đức thiên tôn, Tiên đạo có Ngọc Hoàng Đại Đế, Âm Ty có Cửu U Nữ Đế, nghe nói Bắc Âm Đại Đế Chu Khất cũng sở hữu chiến lực đạo tổ.
Chỉ mỗi Ma đạo không hề có ai, Phong Thập Bát mới chứng được Thái Cổ Phong Ma chưa lâu, và Thùy Họa vừa hoàn thành năm lần niết bàn.
Nguyên Phượng tựa như vầng mặt trời sáng rực rỡ chiếu rọi trong bóng đêm tối tăm, như ngọn lửa bùng cháy giữa hàn băng lạnh lẽo.
Nghĩ đến điều này, trong lòng tôi đã có chủ ý, tặng cho cô ấy cái tên Hy Hòa.