Hy Hòa bằng lòng gia nhập Ma đạo, nguyên nhân chủ yếu là vì chúng tôi đã giúp cô ấy giết chết Đế Tuấn.
Nguyên thân của Đế Tuấn là Kim Ô, mà Kim Ô và Phượng Hoàng là kẻ thù truyền kiếp của nhau.
Kim Ô không có được bộ lông vũ mềm mượt hoa lệ như Phượng Hoàng, không có bản lĩnh sử dụng liệt diễm như Phượng Hoàng, Kim Ô chỉ đành nhẫn nhịn, âm thầm cắn nuốt tinh túy mặt trời, chờ đợi một ngày có thể giết chết Phượng Hoàng, thay thế vị trí độc tôn của nó.
Thần thoại cổ đại lẫn tiên đoán hiện đại, đều có nhiều chi tiết liên quan đến cuộc phân tranh sống còn giữa Kim Ô và Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng sinh ra từ ánh sáng trong ngọn lửa thuần khiết được hình thành bởi bảy tia phát xạ thần thánh, là đứa con của liệt diễm.
Mà tiếc thay bản thân Kim Ô không có chút liên quan gì đến ánh sáng, ngược lại, nó còn tượng trưng cho bóng đêm tối tăm, đại diện cho sự lạnh lẽo và chết chóc.
Cái gọi là tất cả quạ trong thiên hạ đều đen, quạ báo tang chính từ điều này mà ra.
Chẳng qua, Kim Ô tuy rằng sinh ra từ bóng tối, nhưng lại nắm giữ năng lực nuốt chửng thần quang và liệt diễm.
Hy Hòa gia nhập Ma đạo, đã giúp nâng cao khí số của Ma đạo, đợi sau khi tôi đặt tên cho cô ấy, cờ chiêu hồn bên trong huyền quan đột nhiên tự di chuyển, vang lên một giọng nói mạnh mẽ xa xăm: “Đứa con của mặt trời, Nguyên Phượng tổ sư Hy Hoà, một lòng quy y Ma đạo.
”Sau đó, toàn thân Hy Hòa phát ra thần quang sáng chói, dõng dạc tuyên bố: “Đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng.
”Tạ Lưu Vân cau mày nhăn nhó, đệ tử Nhân đạo đều bất giác rơi vào trầm tư.
Mới đầu tiến vào Quy Khư, Ma đạo chỉ là trợ thủ được mời đi theo tháp tùng họ, nhưng bây giờ lại trở thành kẻ hưởng lợi nhiều nhất.
Không đề cập đến việc có thể giành được sự công nhận của ý chí thế giới Quy Khư rồi thu phục Quy Khư làm tổ đình hay không, chỉ nói tới việc Nguyên Phượng tổ sư quy y đã vượt qua giá trị của linh hồn Cung Công đem lại rồi.
Đế Tuấn bị xử tử hình, hắn đơn giản đã không còn bất kỳ mối đe dọa nào.
Ngay sau đó, tôi dẫn mọi người từng bước tiến thẳng lên đài Phong Thiền nguy nga đồ sộ.
Đài Phong Thiền được lát vàng khảm ngọc, mang lại cảm giác linh liêng hùng vĩ, khiến người ta choáng ngợp không rõ cao bao nhiêu trượng, nơi đây như xuyên thẳng qua bầu trời xanh.
Sương mù tiên cảnh huyền ảo mơ hồ, thoắt ẩn thoắt hiện.
Dưới đài Phong Thiền, chạm trổ tượng của các vị thần Hồng Hoang, dung mạo toát lên vẻ uy nghiêm oai phong lẫm liệt.
Giống như những gì Lý Bạch luôn mô tả:Thanh Minh Hạo Đãng Bất Kiến Để, Nhật Nguyệt Chiếu Diệu Kim Ngân Đài.
Nghê Vi Y Hề Phong Vi Mã, Vân Chi Tuấn Hề Phân Phân Nhi Lai Hạ.
Hổ Cổ Sắt Hề Loan Hồi Xa, Tiên Chi Nhân Hề Liệt Như MaCác tượng thần, muôn màu muôn vẻ, có thể là hình người, hoặc thân thú, cũng có thể dữ tợn xấu xí, hay tao nhã bất phàm, anh hùng thần võ, thậm chí tà ác bẩn thỉu, thần tính uy nghiêm, thật khiến người đời kính nể.
Tiên phong dẫn đầu chính là Kim Thần Nhục Thu, Mộc Thần Câu Mang, Hỏa thần Chúc Dung, Thổ Thần Hậu Thổ Nương Nương.
Trong ngũ thần Thượng Cổ Hồng Hoang, duy nhất không nhìn thấy Thủy Thần Cung Công.
“Tại sao không nhìn thấy Thủy Thần Cung Công đâu hết vậy?” Tôi lại hỏi.
“Nếu như ta đoán không lầm, có lẽ tượng thần Cung Công được đặt trên đài Phong Thiền.
” Tạ Lưu Vân trả lời.
Nghĩ cũng phải, trong chúng thần Thượng Cổ thì chiến lực Cung Công đứng đầu, tuy rằng không có được tên húy của chủ nhân Hồng Hoang, nhưng lại chính quân chủ vô miện của Hồng Hoang, ông ấy có tư cách trò chuyện cùng ý chí thế giới Quy Khư.
- Giải thích "quân chủ vô miện" là ý chí vị vua không cần vương miện.
Hết giải thích.
“Ý chí sơn hồn của núi Bất Chu thì sao?” Tôi lại hỏi.
“Cung Công ở đâu, thì ý chí sơn hồn của núi Bất Chu ở đấy.
Trên thực tế, đài Phong Thiền này, bao gồm các tượng thần đều đến từ bút tích của sơn hồn núi Bất Chu mà ra.
” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
“Xem ra, hai người muốn theo ta leo lên đỉnh núi rồi.
” Tôi điềm đạm nói.
Sau đó, tôi bắt đầu chỉnh sửa lại y phục.
Đưa hai người Tạ Lưu Vân và Mộ Dung Nguyên Duệ cùng nhau đi lên bậc thang, những người khác đều đợi ở phía dưới.
Nhìn bậc thang cao chót vót không thấy điểm dừng, chúng tôi mang lòng thành hướng phật của những người hành hương, đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù.
Không biết đã lượn lờ bao lâu trong bóng tối âm u, cuối cùng, chúng tôi đi đến đài Phong Thiền.
Trên đài Phong Thiền, có một vương tọa hắc thạch, một người đàn ông ngực trần cao to lực lưỡng khôi ngô đang ngồi trên đó.
Làn da để lộ ra có màu xanh lam như nước biển, trên ấy còn khắc vô số phù văn màu đen.
Gân cốt cường tráng, gần như chứa đựng sức mạnh hủy diệt thiên địa, nhưng đều bị đám phù văn trói buộc gò bó ngồi một chỗ.
Người đàn ông đó cúi thấp đầu xuống, một tay nâng cằm, một tay gác lên vương tọa hắc thạch, hình như ông ấy đang chìm sâu vào giấc ngủ.