Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 616 - Chương 616: Thủy Thần Cung Công (2).

Chương 616: Thủy Thần Cung Công (2).

Chúng tôi không nhìn thấy tượng thần Cung Công, nhưng tôi biết người đàn ông đang ngồi trên vương tọa chính là linh hồn Cung Công.

Khi chúng tôi bước đến, người đàn ông đó bỗng nhiên bừng tỉnh.

Ông ấy mở to đôi mắt, tôi lập tức cảm nhận một nguồn khí tức Tiên Thiên Quý Thủy hào hùng mạnh mẽ vô biên.

Thần quang hào nhoáng chiếu rọi trong đáy mắt, bao hàm cả thần niệm uy nghiêm, vượt xa Đế Tuấn.

May thay, thần niệm của ông ấy không hề có sát khí, chỉ mang lại cảm giác thương tâm và mệt mỏi.

“Ta đã ở đây đợi ngươi suốt ba ngàn năm, cuối cùng thì ngươi đến rồi.

” Cung Công mở miệng, ngữ khí xa xăm mờ mịt vang lên, dường như đang kéo ra bức màn lịch sử bị che giấu đã lâu của Hồng Hoang.

Thủy Thần Cung Công, là cường giả đứng ở đỉnh cao trong lòng vạn tộc Hồng Hoang.

Kiên cường bất khuất, dám làm trái ý của Thiên đạo.

Chống lại cả trời, chỉ huy hàng ngàn hàng vạn Thủy tộc đối kháng với toàn thiên hạ.

Nhìn thấy ông ấy tôi liền nhớ tới Ma Đạo Tổ Sư, cả hai đều là người kiên cường, cũng dẫn đầu hàng ngàn hàng vạn đệ tử Ma đạo chống lại Thiên đạo.

Kết cục của cả hai cũng giống nhau đến kỳ lạ, Cung Công chỉ còn sót lại tàn hồn thoi thóp, Ma Đạo Tổ Sư nay đã hóa thành hư vô cùng đồng quy với đất trời.

Cung Công tuy chỉ còn tàn hồn, thế nhưng ông ấy vẫn hứng chịu sự dày vò hành hạ của phù văn màu đen do ý chí sơn hồn núi Bất Chu tạo ra, nỗi thống khổ đau đớn thấu tận xương tủy khó ai mà chịu được.

Vương tọa hắc thạch có thể bảo hộ tàn hồn của ông ấy vĩnh viễn không tiêu tán, giống như quan trấn hồn bảo hộ tàn hồn của Ma Đạo Tổ Sư tại đàm Cửu Long vậy.

Ông ấy có thể lựa chọn sự giải thoát, chỉ cần ông ấy bước xuống khỏi vương tọa, ngay lập tức bị sức mạnh của đám phù văn màu đen thiêu cháy tan biến vào Quy Khư.

Nhưng ông ấy vẫn không thể từ bỏ, không thể an tâm buông bỏ hàng ngàn hàng vạn Thủy tộc.

Thà rằng bản thân tiếp tục gánh chịu nỗi đau đớn thống khổ tột cùng, vẫn quyết ngồi vững trên vương tọa đơn độc chờ đợi hy vọng.

Chỉ cần ông ấy vẫn còn, vận mệnh của Thủy tộc mãi mãi sẽ không bị đoạn tuyệt.

“Ông đã gặp Ma Đạo Tổ Sư rồi sao?” Tôi hỏi.

“Ba ngàn năm trước, có người từng đánh bại Đế Tuấn, phá hủy sương mù hư ảo đến được nơi đây.

”Tiếp theo đó, linh hồn Cung Công kể cho chúng tôi nghe đầu đuôi câu chuyện Ma Đạo Tổ Sư đã đến đây.

Ba ngàn năm trước, Ma Đạo Tổ Sư một mình vác kiếm Vô Danh leo lên núi Bất Chu.

Đánh nhau một trận với Đế Tuấn bên trong sương mù hư ảo, với năng lực xuất chúng của Ma Đạo Tổ Sư cho dù không dùng đến kiếm Anh Hùng vẫn có thể thắng được Đế Tuấn.

Trận chiến kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm, Ma Đạo Tổ Sư bị trọng thương, Đế Tuấn bị truy sát buộc phải lẩn trốn vào thời không hỗn loạn không dám ló mặt ra ngoài nữa.

Tất nhiên, hắn chỉ có thể giương mắt nhìn Ma Đạo Tổ Sư phá vỡ sương mù hư ảo rồi từng bước tiến thẳng lên đài Phong Thiền.

Ma Đạo Tổ Sư gặp Cung Công, hai người lặng lẽ nhìn nhau, nhưng mãi không ai cất lời.

Cuối cùng Ma Đạo Tổ Sư hỏi Cung Công, vì sao không chịu giải thoát bản thân, Cung Công bình thản nói vì bản thân ông ấy không thể buông bỏ gánh nặng.

Ma Đạo Tổ Sư nghe thấy thế bèn thở dài, quay người rời đi.

Trước khi đi đã lưu lại một câu, ba ngàn năm sau, đệ tử Ma đạo ta sẽ đến đài Phong Thiền, đến khi đó chính là thời khắc ông có thể nhắm mắt yên nghỉ.

“Bây giờ, ngươi tới rồi, ta cũng nên đi thôi.

Ta biết Thủy tộc hiện giờ chỉ còn sót lại tộc Tương Liễu, họ đã gia nhập Ma đạo rồi, ta tin rằng, ngươi có thể thay ta bảo vệ họ.

” Cung Công nói.

“Nhất định tôi sẽ làm được.

” Tôi dõng dạc nói.

“Ta tin ngươi, cũng giống như năm đó ta đã tin ông ấy vậy.

”Nói xong, Cung Công đứng dậy rời khỏi vương tọa.

Ông ấy vừa đứng dậy, đám phù văn màu đen đã bắt đầu bùng cháy.

Đợi khi ông ấy bước xuống vương tọa, cả cơ thể đã bị ngọn lửa nóng rực màu đen bao phủ.

Cung Công đang hứng chịu nỗi thống khổ thấu tận xương tủy, nhưng thần sắc từ đầu đến cuối vẫn bình thản như không có chuyện gì.

Đám phù văn màu đen đang không ngừng tàn nhẫn thiêu rụi tàn hồn Cung Công ngay trước đôi mắt sững sờ của chúng tôi, ngọn lửa càng cháy càng ngông cuồng, dần dần không thể nhìn thấy mặt mũi của ông ấy nữa.

“Yên Thạch, người yêu của ta, ta đến tìm nàng đây.

”Tình cảm chân thành mãnh liệt, kiên định son sắt, cảm động đến trời cao.

Theo sau một tiếng thì thầm như lời than thở, linh hồn Cung Công bị đám phù văn thiêu cháy thành tro bụi tan biến theo làn gió.

Mộ Dung Nguyên Duệ đẫm lệ nhìn sang tôi, mà tôi cũng đồng thời ngước mắt nhìn cô ấy.

Sau khi linh hồn Cung Công bị thiêu rụi, ngọn lửa màu đen cũng tiêu tán, chỉ lưu lại hai luồng khí lực ý chí vô cùng thuần túy tràn ngập khắp nơi.

Một luồng là ý chí của Cung Công, linh thức đã cạn kiệt, chỉ còn sót lại chiến ý mạnh mẽ bất tận.

Một luồng là ý chí của núi Bất Chu, đại diện cho sự uy nghi của Thiên đạo.

Tạ Lưu Vân mở rộng thần đình, lấy ra cờ chiêu hồn Nhân đạo, cờ chiêu hồn tung bay theo chiều gió, bắt đầu hấp thụ sức mạnh ý chí của Cung Công.

Đồng thời, Mộ Dung Nguyên Duệ cũng mở thần đình lấy ra cờ chiêu hồn của Tiên đạo, hấp thụ ý chí sơn hồn núi Bất Chu.

Tôi đứng giữa hai người bọn họ, lặng lẽ nhìn hai người đoạt lấy thứ họ cần, kết cục này đối với hai đạo Nhân Tiên mà nói như một điều đã được sắp đặt sẵn từ lâu.

Nhân đạo sau khi giành được ý chí Cung Công, vận mệnh ắt phải khuếch đại bành trướng, mà Thiên đạo chiếm lấy ý chí sơn hồn núi Bất Chu, cũng đồng thời nâng cao khí độ, với lại có thể mượn uy nghi Thiên đạo trấn áp Nhân đạo.

Chỉ là chiến ý Nhân đạo sớm đã kiệt quệ, ý chí Cung Công chẳng qua dệt gấm thêu hoa thêm mà thôi.

Tiên đạo có thể mượn uy nghi Thiên đạo của núi Bất Chu ổn định bảo tọa Thiên đình hay không, vẫn còn là điều chưa rõ.

Đợi hai người hoàn thành xong sứ mệnh mà bản thân được giao phó, tôi giơ cao thanh kiếm trong tay, hướng thẳng về phía bầu trời bao la.

Lớn giọng đọc to câu: “Bắc Minh có cá, tên là cá Côn!”

Bình Luận (0)
Comment