Bắc Minh có cá, tên là Cá Côn.
Khi tôi vừa hét lớn câu này, cả thế giới đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức không nghe thấy một tiếng động nào, dường như thời gian đã ngừng trôi.
Quy Khư Hồng Hoang, vạn tộc giống như đã cảm nhận thấy điều gì đó, tất cả đều ngẩn ngơ nhìn về phía núi Bất Chu.
Sự yên tĩnh này chỉ kéo dài trong giây lát, thời gian trôi đi, uy áp thần niệm mạnh mẽ bỗng từ trên trời đổ xuống.
Đài Phong Thiền bắt đầu rung lắc, rồi cả ngọn núi Bất Chu đều chấn động.
Mặt đất nứt ra từng đường, dòng sông cuồn cuộn chảy ngược như con rồng lớn.
Biển khơi vô tận trồi lên những cột sóng cao chót vót.
Trời đất âm u, cát bay mù mịt, muôn thú kêu gào, vạn tộc than khóc.
Tôi từng chứng kiến ý chí thế giới Quy Khứ thi triển thần uy, trên chiến trường vạn tộc, ý chí thế giới Quy Khư diễn hóa ra vòng xoáy đen ngòm nuốt chửng cự long oán niệm.
Lúc Khương Tuyết Dương trùng sinh tại Bàn Xà Cốc, nó từng hiện thân để đưa ra lời cảnh cáo.
Hai lần hành động bất thường đều không thể so sánh với lần này, bởi vì hiện giờ thứ tôi va chạm tới không phải ý chí thế giới Quy Khư mà là bản thân Quy Khư, ý chí thế giới Quy Khư chẳng qua chỉ là thứ Quy Khư dùng để tiếp quản pháp tắc của mảng trời đất này.
Quy Khư đã bị đánh thức, sự hủy diệt và tồn vong của thế giới chỉ dựa vào một suy nghĩ nhất thời của nó mà thôi.
Sắc mặt Tạ Lưu Vân trắng bệch, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy, sắc mặt Mộ Dung Nguyên Duệ cũng vô cùng khó coi.
Tôi vẫn còn có thể chịu đựng được, kiếm Anh Hùng đã gia tăng cho tôi dũng khí bất tận.
Trên bầu trời, lỗ đen đã hiện ra.
Bán kính khá lớn, dường như chứa đựng cả bầu trời.
Nhìn có vẻ muốn nuốt chửng hết vạn vật sống trên mặt đất, tất cả đều sẽ tan thành mây khói.
Đối mặt với uy lực khủng khiếp đẳng cấp hủy diệt thiên địa, tôi đã không thể duy trì được bình tĩnh, thanh kiếm Anh Hùng trong tay bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Nhưng mà tôi không hề từ bỏ, kiên trì nắm chặt kiếm hướng thẳng lên trời.
Lỗ đen ngày càng u tối và thâm sâu, bên trong truyền ra một cỗ uy nghiêm cường đại không thể đoán dò được.
Sự uy nghiêm này, vượt xa chúng thần, vượt xa cả thiên tôn, vượt xa cả sự tồn tại duy nhất của Cửu Thiên Thập Địa.
Chưa từng có ai nhìn thấy Cá Côn, liên hệ giữa người phàm và Cá Côn chỉ thông qua một giấc mộng của Trang Tử, sau khi tỉnh giấc ông ấy đã viết ra Tiêu Dao Du, và chỉ lưu lại một câu duy nhất, Bắc Minh có cá, tên gọi là Cá Côn.
Không một ai biết Cá Côn sinh ra vào thời đại nào, làm thế nào sinh ra được, thậm chí tồn tại ở đâu cũng không ai biết rõ.
Lúc ở trong biển Bắc Minh tôi đã từng bàn luận về sự tồn tại của Cá Côn với Khương Tuyết Dương, một sinh vật to lớn khổng lồ đến vậy, lại nuốt chửng nước biển trong thiên hạ, cho dù giấu được nhân gian, cũng không thoát khỏi tai mắt của Thiên giới.
Chính lúc tôi đang suy nghĩ về vấn đề này, cỗ uy nghiêm cường đại không thể dò xét trong lỗ đen kia đã từ từ lộ ra khuôn mặt thật.
Đó là một sinh vật biển mà tôi chưa từng nhìn thấy qua, đôi mắt vẫn còn đang nhắm chặt.
Là cá nhưng không phải cá, không thể mô tả hình dạng của nó, vì nó thực sự quá to lớn.
“Đây chính là Cá Côn sao?” Mộ Dung Nguyên Duệ há hốc mồm kinh ngạc hỏi.
“Ừ, chẳng qua không phải bản thể của Cá Côn, mà là thức thần của nó.
” Tạ Lưu Vân nói.
“Thức thần?”“Ừ, chúng ta tính gộp cả thế giới Quy Khư Hồng Hoang đều tồn tại trong huyền quan của Cá Côn, Quy Khư nuốt chửng nước biển trong thiên hạ, cũng chỉ là tiếp nạp nước biển vào huyền quan của chính mình.
”Nghe Tạ Lưu Vân giải thích như vậy, tôi cũng thông suốt rồi, thực ra cái gọi là Quy Khư nuốt chửng Hồng Hoang, vốn không phải hiểu theo nghĩa đen là nuốt thế giới Hồng Hoang vào bụng mình, mà là tiếp nạp vào huyền quan của nó.
Tuy nhiên, nếu như đây chính là huyền quan của Cá Côn, vậy thì cái huyền quan này chẳng phải quá khổng lồ rồi sao.
Cá Côn không lộ diện toàn bộ cơ thể, bởi vì thần niệm quá lớn, nếu như thật sự hiện hình, thì sinh linh vạn tộc sống trong thế giới Quy Khư Hồng Hoang căn bản không thể chịu đựng được.
Cho dù chỉ lộ diện một phần khuôn mặt thật, đã đủ khiến tôi thất hồn thất vía rồi.
So với nó, nhân loại đúng chỉ là hạt cát, giun dế không đủ để hình dung cho sự cách biệt về sức mạnh, chúng tôi chỉ là hạt cát nhỏ trên sa mạc mà thôi.
Rất khó tưởng tượng, giữa trời đất này lại xuất hiện một sinh vật to lớn khổng lồ đến vậy.
Khó trách nó vừa hiện thế, đã kéo cả Thiên đạo vào mớ nhân quả hỗn loạn.
Trước tiên, tôi vẫn đang băn khoăn, bản thân phải làm cách gì để thuyết phục nó, đem thế giới Quy Khư Hồng Hoang về làm Ma đạo tổ đình.
Lúc tôi chính mắt nhìn thấy nó hiện thân, tất cả mấy lý lẽ thuyết phục đều nghẹn lại trong cổ họng không thể thốt lên được.