Bởi vì, chỉ dựa vào cảnh giới hiện giờ của tôi, căn bản đâu có tư cách đối thoại với nó.
Chính lúc sự can đảm của tôi đã hoàn toàn bị phá vỡ, cờ chiêu hồn trong huyền quan đột nhiên sản sinh ra biến đổi thất thường, hóa thành một luồng ánh sáng màu đen trực tiếp thông qua huyệt thần đình bay ra ngoài.
Cờ chiêu hồn bay khỏi huyền quan, ầm ầm một tiếng rồi cắm phập bên cạnh tôi.
Ngay sau đó, một tay tôi nắm chặt kiếm Anh Hùng, một tay tôi giơ cao cờ chiêu hồn, trong tim lại lần nữa nổi lên can đảm bất tận.
Bên trong lỗ đen, Cá Côn mở to đôi mắt của nó.
Sau đó một giọng nói uy nghiêm xa xăm vang lên: “Ba ngàn năm trước Ma Đạo Tổ Sư của các ngươi đã đến đây tìm ta, ta đã từ chối rồi, thực lực của ngươi còn không bằng một phần vạn của ông ấy nữa, có tư cách gì muốn giành lấy sự công nhận của ta?”Nghe ông ta hỏi như thế, tôi lập tức ngậm miệng.
Nếu như đến cả Ma Đạo Tổ Sư cũng không có tư cách ấy, những gì tôi có bây giờ nói thẳng ra đều do Ma Đạo Tổ Sư biếu tặng cho, vậy thì có tư cách gì mà nhận sự chấp thuận của nó?Tôi bắt đầu rơi vào trầm tư, mà Cá Côn cũng cho tôi thời gian đủ lâu để suy nghĩ kỹ càng.
Lúc tôi vắt óc suy nghĩ, Tạ Lưu Vân và Mộ Dung Nguyên Duệ cũng đồng thời yên lặng quan sát tôi, họ cũng muốn biết tôi sẽ trình bày đáp án như thế nào.
Bởi vì nếu như đáp án này không thể khiến Cá Côn hài lòng, Ma đạo sẽ triệt để mất đi tư cách phân tranh tam đạo, thậm chí có thể sống sót khi thời đại Mạt pháp kết thúc hay không còn là điều chưa nắm chắc được.
Hai đạo Nhân Tiên có thể dung tha cho Ma đạo, nhưng Âm Ty tuyệt đối không thể chừa cho Ma đạo một con đường sống.
Tôi bắt đầu hồi tưởng mọi việc đã xảy ra, từ lúc theo Bạch Hà Sầu làm nghề vớt xác.
Con đường tôi đã đi qua từ đàm Cửu Long, Hàn Hoang, Dã Tiên, núi Không Minh, phong thần, Âm Sơn, đều có thể gọi là trải qua sống chết.
Tuy rằng cơ duyên vô số, nhưng mà mỗi một cơ duyên dường như đều lấy tính mạng của bản thân tôi đổi lại được.
Tôi trầm ngâm khá lâu, nhưng vẫn chưa tìm thấy đáp án thích hợp, chính tại lúc này, Mộ Dung Nguyên Duệ cất lời: “Tạ Lan, anh có biết ưu điểm lớn nhất của anh là gì không?”“Là gì chứ?”“Sự can đảm của anh, anh không có thiên phú siêu phàm như Ma Đạo Tổ Sư, vẫn cố nghiến răng cầm cờ chiêu hồn của Ma đạo, đi theo con đường mà ông ấy đã đi, đây vốn dĩ là chuyện vô cùng vĩ đại.
”“Nhưng mà cô dũng vốn không thể chứng minh thực lực được.
” Tôi nói.
- Giải thích từ "cô dũng" là một mình dũng cảm gánh vác mọi việc.
Hết giải thích.
“Không.
Anh không phải cô dũng, cô dũng không tính toán sinh tử, còn anh là sinh ra để chết.
”“Sinh ra để chết?"“Ừ, từ giây phút anh tiếp quản cờ chiêu hồn Ma đạo, anh đã biết bản thân phải dấn thân vào con đường nào.
Nhưng mà, trên con đường anh đã đi này, từ non nớt đến chín chắn, tôi chưa từng nhìn thấy anh có suy nghĩ bỏ cuộc.
”“Chỉ cần tôi vẫn còn sống, sẽ vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ.
” Tôi nói.
“Có câu này, là đã đủ giao phó cho nó rồi.
Nếu như nó vẫn không công nhận, đó chính là tổn thất của nó.
”“Được, cảm ơn cô.
”Ngay sau đó, tôi bèn làm theo chỉ điểm của cô ấy, nói ra đáp án.
Cá Côn trầm mặc, yên lặng một hồi lâu, mới phát ra tiếng thở dài thườn thượt, nói: “Thiên đạo bất tử bất diệt, không thể chiến thắng, trở thành kẻ thù của hắn ta, thực lực thật sự rất quan trọng.
Nhưng nếu như không có can đảm tìm đường sống trong cái chết, dù có thực lực mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là phí công vô ích.
Thật ra ba ngàn năm về trước ta nên đồng ý với ông ấy rồi, cùng ông ấy đối chọi với Thiên đạo, nhưng khi đó trong đầu chỉ toàn phẫn uất và căm giận, chứ không hề có dũng khí quyết liệt như ông ấy.
”Nếu xong câu này, Cá Côn bắt đầu thu hồi xoáy đen.
Nó quả thật đã để mất đi cơ hội tốt nhất, với thủ đoạn lợi hại kinh thiên động địa của Ma Đạo Tổ Sư, nếu như có sự hỗ trợ của Quy Khư, chưa chắc không thể tìm thấy khuyết điểm của Thiên đạo.
Đáng tiếc thay, Cá Côn năm đó còn ôm một chút mơ mộng về Thiên đạo.
Đến giờ ba ngàn năm đã trôi qua, giấc mơ trong lòng Cá Côn sớm đã vỡ vụn.
Đây mới là nguyên nhân nó phẫn nộ hiện thế, đảo loạn âm dương, kéo Thiên đạo vào nhân quả này.
“Cá Côn, Thiên đạo đã nợ người cái gì vậy?” Nhìn thấy Cá Côn đã thu hồi xoáy đen, tôi lớn tiếng hỏi.
“Đáp án này sớm muộn gì thì ngươi cũng biết thôi.
”Nói xong, Cá Côn biến mất vào xoáy đen, sau đó xoáy đen bắt đầu đóng lại, bầu trời dần dần khôi phục lại ánh sáng trong xanh.
Tôi vẫn chưa hoàn toàn khám phá hết bí mật của Quy Khư, bởi vì tôi đến tận bây giờ vẫn không hề biết gì về lai lịch của Cá Côn, không biết nó được sinh ra từ đâu, cũng không biết rốt cuộc nó là tồn tại như thế nào.
Đây không phải vì nó cố tình giấu giếm tôi, mà bởi vì thực lực của tôi quá yếu kém, vẫn chưa có tư cách nhìn thấy chân tướng.
“Tạ Lan, Thiên đạo đã thiếu Cá Côn nhân quả gì vậy?” Tạ Lưu Vân hỏi.
“Đáp án này ngươi chắc hẳn có thể đoán ra được, hà cớ gì phải hỏi ta.
” Tôi nói.
“Hóa thành chim, tên là chim bằng?”“Không sai, năm đó Thiên đạo đồng ý ban cho Cá Côn cơ duyên hóa thành chim bằng, Cá Côn mới giúp Thiên đạo nuốt chửng thế giới Hồng Hoang, đáng tiếc Thiên đạo đã thất hứa.
”Nói xong, tôi sải bước về phía vương tọa hắc thạch.
Nếu đã có được sự công nhận của ý chí Quy Khư Hồng Hoang, vậy hiện giờ tôi hoàn toàn xứng đáng trở thành chủ nhân Hồng Hoang.
Từ nay về sau, thế giới Quy Khư Hồng Hoang sẽ không tồn tại ý chí của Cá Côn nữa, chúng sinh vạn tộc sẽ đều do tôi quản lý.
Ắt hẳn tôi sẽ gây ra những tranh chấp khốc liệt tại Hồng Hoang, tôi chỉ men theo giáo lý của Ma đạo mà hành sự.
Chúng sinh bình đẳng, hữu giáo vô loài.