“Không có mệnh lệnh của ta, Hy Hòa sẽ không để các người rời khỏi Quy Khư.
”“Tạ Lan, làm người không nên vô sỉ như vậy.
” Khóe miệng Tạ Lưu Vân khẽ nhướng lên.
“Tạ Lưu Vân, ta nhớ Mộ Dung tiên tử từng nói rằng hai người chúng ta vô sỉ như nhau.
”Lúc tôi nói câu này có liếc nhìn Mộ Dung Nguyên Duệ một cái, khóe môi cô ấy khẽ động, đôi mắt trong suốt như hồ nước mơ hồ hiện lên ý cười.
Dù là Tạ Lưu Vân hay Mộ Dung Nguyên Duệ thì sau khi ra khỏi Quy Khư chúng tôi cũng không thể cư xử như hiện tại nữa.
Hiện tại, ba người chúng tôi mỗi người đều có tâm sự riêng, đi xuống đài Phong Thiền.
Trạng thái khác lạ trên bầu trời Quy Khư khiến chúng sinh đều hiểu rõ hiện tại Hồng Hoang Quy Khư đã có chủ nhân, không phải Hiên Viên Đế, cũng không phải Bạch Đế mà là Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan, một kẻ xâm nhập đến từ nhân gian.
Vừa xuống khỏi đài Phong Thiền, Thùy Họa liền đi về phía tôi, khóe miệng mơ hồ mang theo ý cười.
“Không phụ kỳ vọng.
” Tôi nói.
“Hiện tại, anh còn dám nói là em cược thua không?” Thùy Họa nhướng mày hỏi tôi.
“Ừm, ngài không có thua, là tại hạ thua rồi.
”“Ha ha.
” Thùy Họa cười lớn.
Cuộc đối thoại này của tôi với cô ấy, người khác nghe không hiểu.
Khi đó bí mật Đàm Cửu Long vẫn chưa bị tiết lộ, Thùy Họa và Liễu Hà Sầu bày bố, tính kế để tôi và cô ấy thành thân.
Về sau tôi đoán được huyền cơ ở Đàm Cửu Long, trong lòng có khúc mắc, cho rằng người mà Thùy Họa muốn gả không phải tôi, cô ấy đang đánh cược cái mạng trên người tôi là Ma Đạo Tổ Sư.
Vì vậy mà đau lòng rất lâu, cho đến rất lâu sau này mới nghe Thùy Họa trực tiếp nói rằng từ đầu đến cuối người cô ấy muốn gả là tôi.
Sau khi giải được bí mật của Quy Khư, sương mù hư không trên đỉnh núi cũng tiêu tán rồi.
Mây mù biến mất hiện ra một bầu trời trong xanh.
Sau khi ý chí của Côn rời đi, Hồng Hoang Quy Khư cũng đã bỏ đi những cấm chế nặng nề, hiện tại có thể ngự không phi hành rồi.
Đám người chúng tôi trực tiếp bay xuống núi Bất Chu, tự giác bay về phía doanh trại của đại quân bên mình.
Đệ tử Ma Đạo sau khi nhìn thấy tôi đều vô cùng hứng khởi.
Tộc Mộc có thiên tính tự nhiên, khi gia nhập Ma Đạo thì trong lòng vẫn có vài phần lo lắng.
Lo chiến tranh sẽ hủy diệt tất cả, sẽ đem đến tai ương diệt tộc cho họ.
Mà hiện tại, tôi trở thành chủ nhân của Hồng Hoang, từ nay tộc Mộc sẽ dùng thân phận đệ tử Ma Đạo mà đứng trên vạn tộc, trong lòng họ tràn đầy cảm kích.
“Là mọi người đưa ta lên vương tọa hắc thạch.
Không có mọi người và bộ tộc Đông Di, tôi căn bản không có tư cách lên núi Bất Chu, người thật sự nên cảm kích đệ tử tộc Mộc, bộ tộc Đông Di, tộc Tương Liễu của Ma Đạo xin hãy nhận một bái của ta!”Nói xong, tôi cúi người hành lễ với đệ tử Ma Đạo ở Quy Khư.
“Đệ tử Ma Đạo, Vạn Thế Thiên Hồng!” Tất cả mọi người đồng thanh hô lên, âm thanh chấn động trời xanh.
Nếu không có những dũng sĩ tộc Mộc, xạ thủ của bộ tộc Đông Di, đệ tử tộc Tương Liễu chết trận, chỉ dựa vào bảy người Ma Đạo chúng tôi, căn bản không thể giúp tôi lên đến đỉnh của núi Bất Chu.
Trong đó người khiến tôi đau lòng nhất chính là Thanh Đế, biển cát nơi ngài ấy vùi thân đã trở thành một nơi khiến tôi đau lòng.
Đệ tử Ma Đạo, Vạn Thế Thiên Hồng.
Họ đều đã làm được, đường còn lại, cứ để Ma Đạo Tổ Sư tôi đây dẫn dắt họ đi tiếp.
Chiến tranh không kết thúc mà hỗn loạn cũng chẳng ngừng nghỉ, chúng ta vì sao phải chiến đấu? Hộ quốc an bang, trừ gian diệt ác.
Đạo, pháp, tự nhiên trảm tâm ma.
Sau khi gặp mặt đệ tử Ma Đạo, tôi lập tức triệu tập hội nghị, thương nghị về chuyện quay trở lại nhân gian.
Thời gian tôi để hai đạo Nhân, Tiên lưu lại đây chỉ có bảy ngày, trong bảy ngày này bắt buộc phải đưa hết đệ tử Ma Đạo ở Sơn Hải Quan vào Quy Khư.
Lần này quay về nhân gian, tôi định tự mình đi.
Chiến lực của Thùy Họa, Kiêm Hà, A Lê và hai đại sát thần đều đã đột phá cảnh giới thiên tôn, quay về nhân gian rất có thể sẽ kết thúc thời đại Mạt Pháp.
Tuy rằng Khương Tuyết Dương vẫn chưa chứng được thiên tôn, nhưng mà Quy Khư cần phải xây dựng tổ đình Ma Đạo, đủ rộng rãi để thu nạp đệ tử Hồng Hoang, những chuyện này chỉ có Khương Tuyết Dương mới có thể đảm nhận.
Còn về Ngạo Phong, tôi không muốn lãng phí thời gian của cậu ấy, linh khí ở Quy Khư vô cùng sung túc, mà cậu ấy cũng đã sắp đến lúc đột phá.
“Một mình anh quay về có phải quá nguy hiểm rồi không?” Thùy Họa hỏi.
“Không đâu, chỉ cần Tạ Lưu Vân và Mộ Dung Nguyên Duệ còn ở Quy Khư thì hai đạo Nhân, Tiên sẽ không động đến anh.
Thời đại Mạt Pháp chưa kết thúc, anh nghĩ Âm Ty cũng sẽ không dám gióng trống khua chiêng đến nhân gian, Ma Đạo chúng ta vẫn còn hai chí cường thiên tôn tồn tại, còn có một Cửu Thiên Phong Chủ.
”“Đạo Tổ, cậu có thể đem theo Trương Chi Viễn của Nhân Đạo và cung chủ Dao Trì của Tiên Đạo theo, để hai người họ giải thích vấn đề lợi, hại thì sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái cho cậu.
Nếu không chỉ riêng binh lực của hai đạo Nhân, Tiên trên biển Đông cũng đủ tạo thành phiền phức cho cậu rồi.
” Khương Tuyết Dương nói.
“Ừm, vẫn là Khương tướng suy nghĩ chu toàn.
Vong hồn của đệ tử Ma Đạo có thể thu vào Long Hồn Hạo Kỳ, đệ tử Thanh Khâu Hồ tộc và Âm nhân phải làm sao đưa họ đến Quy Khư?” Tôi hỏi.
“Quy Khư đã lộ ra khỏi mặt nước, mọi người trực tiếp đi thuyền từ Sơn Hải Quan đến biển Đông, ta tin rằng sau khi Cửu Thiên Phong Chủ biết được hướng đi của cậu nhất định có thể giúp cậu một ngày đi được vạn dặm trên biển.
Sau khi thương nghị xong, tôi từ biệt mọi người, sau đó ngự không hướng về cửa thế giới Quy Khư bay đi.