“Ta không giết các ngươi, không phải không dám mà là không muốn liên lụy đến chúng sinh trong Lục Đạo Luân Hồi.
Nếu như các ngươi không lĩnh ngộ được nỗi khổ tâm của ta thì ta cũng không ngại đem tất cả các ngươi diệt sạch tại nhân gian này.
” Tôi nói.
“Chỉ sợ Đạo Tổ gánh không nổi nhân quả sau khi giết chúng ta.
” Thấy tôi không thật sự muốn giết Chung Quỳ, Sát Tra Ti Phán Quan Lục Chi Đạo mở miệng nói.
“Ngươi có nhận ra thanh kiếm trong tay ta không?” Tôi hỏi.
Nghe tôi nói vậy, Tứ Đại Phán Quan đều hướng ánh mắt về thanh kiếm trong tay tôi, Bắc Minh Tú cũng ngưng thần quan sát.
Lúc tôi nghĩ không ai có thể nhìn ra lai lịch của thanh kiếm này thì Bắc Minh Tú lại quay sang nhìn tôi, trong mắt mang theo sự nghi ngờ, tôi nhìn ông ấy gật đầu, sau đó ông ấy mới nói với Tứ Đại Phán Quan: “Thanh kiếm này là kiếm của Thiên Đạo, chúng ta đều sai rồi, Đạo Tổ dùng thanh kiếm này giết các ngươi Thiên Đạo sẽ không can thiệp.
”“Hiện tại hẳn là các ngươi cũng hiểu rồi, ta không giết các ngươi không phải do sợ vướng phải nhân quả, chỉ là không nhẫn tâm nhìn thương sinh chịu khổ vì ta.
” Tôi nhìn thẳng vào Lục Chi Đạo nói.
Vẻ mặt của Lục Chi Đạo đã trắng bệch, cuối cùng dưới áp lực của tôi phát động thần niệm tự hủy huyền quan.
Sau khi mất đi tu vi cả đời, tướng mạo của Lục Chi Đạo thay đổi lớn, không còn một chút nhuệ khí nào, không khác mấy với quỷ bình thường.
Nhưng mà thần vị phán quan của hắn vẫn còn đó, vẫn có thể chấn nhiếp bách quỷ như cũ.
Sau Lục Chi Đạo, Thưởng Phạt Ti Phán Quan Ngụy Chinh thở dài một hơi rồi cũng tự hủy đi huyền quan, sau đó là Chung Quỳ.
Đến lượt Âm Luật Ti Phán Quan Thôi Ngọc thì tôi ngăn hắn lại.
“Có lẽ Thôi Phán Quan vẫn nên nhân lúc còn pháp lực mở ra Âm Dương Giới Môn, nếu không đường đi trắc trở, bốn vị phán quan không biết đến khi nào mới có thể từ miếu Thành Hoàng quay lại Âm Ti.
” Tôi nói.
“Đa tạ Đạo Tổ nhắc nhở.
” Thôi Ngọc cười nói, nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Sau đó thi pháp mở ra Âm Dương Giới Môn đen thăm thẳm, Tứ Đại Phán Quan đi vào đó.
Trận chiến này, tổn thất của Âm Ti phải gấp mấy lần đệ tử Ma Đạo.
Chỉ là Âm ti có thể chịu được khoản tổn thất này, thậm chí còn không tính là thương gân động cốt.
Nhưng Ma Đạo tôi lại không thể chịu được bất cứ thương tổn nào, sự hi sinh của mỗi một đệ tử Ma Đạo đều là gánh nặng trong lòng tôi.
Trận chiến ở núi Tiểu Bạch xem như đã kết thúc, nhưng mà trận chiến ở trên không vẫn chưa kết thúc, hiện tại chưa phải lúc để tôi đau thương cho những linh hồn anh dũng tử trận.
Âm Ti nếu như dám xuất ra thiên tôn phối hợp với Ngũ Đại Phán Quan để diệt căn cơ của Ma Đạo tôi, vậy thì nên chuẩn bị tốt để mai táng ở nhân gian đi.
Tôi nhìn lên trời xanh, sau khi căn cứ vào dị tượng trên trời phán đoán ra vị trí của Cửu Thiên Phong Chủ Phong Thập Bát, ngự không bay về phía ngài ấy.
Nơi cực cao trên trời, không thuộc về nhân gian.
Thời đại Mạt Pháp chưa kết thúc, thiên tôn tranh đấu, không thể xuất hiện ở nhân gian.
Âm ti phái ra Tam Đại Giám Sát Sứ vây khốn hai chí cường thiên tôn của Ma Đạo, lại phái hai vị quỷ đế vây khốn Phong Thập Bát.
Phong Thập Bát vốn đã có chiến lực thiên tôn, sau khi ở bên trong Chư Thần Hoàng Hôn ngưng tụ ra được thần cách của Thái Cổ Phong Ma, tu vi đã trực tiếp tăng đến cảnh giới đỉnh phong của thiên tôn, khoảng cách với cấp bậc đạo tổ chỉ cách một tầng giấy mỏng.
Chỉ là bản thân Thái Cổ Phong Ma không có chiến lực mạnh, là thần minh có thuộc tính tổng hợp toàn năng, chỉ dựa vào mỗi chiến lực thôi thì chỉ bằng một tên quỷ đế, bất quá thân pháp của ngài ấy rất khó nắm bắt, vậy nên Âm Ti mới phái ra hai tên quỷ đế vây khốn ngài ấy.
Khi tôi nhìn lên trời thì đã cảm giác được trận chiến của thiên tôn Ma Đạo, Phong Thập Bát là nguy hiểm nhất, tôi mới bay về phía ngài ấy.
Trong lúc tôi đang ngự không cũng không ngừng sử dụng Anh Hùng Chi Kiếm phóng thích ra kiếm khí lưu hình.
Khi tôi đến nơi nhìn thấy Phong Thập Bát, kiếm khí lưu hình được xuất ra đã dần dần biến thành một biển kiếm vô hình ở giữa tầng mây.
Kiếm hải là lá bài mạnh nhất của tôi, là đại sát chiêu của tôi.
Hiện tại, Phong Thập Bát đang đối chiến với Bắc Phương Quỷ Đế Trương Hành và Nam Phương Quỷ Đế Đỗ Tử Nhân.
Hai đại quỷ đế sử dụng pháp kiếm, một trái một phải kẹp chặt Phong Thập Bát, dù cho ngài ấy đã dùng hết mọi thủ đoạn vẫn không thể thoát khỏi sự dây dưa của hai quỷ đế.
Cuộc chiến giữa họ đã giằng co trong một khoảng thời gian rất lâu, ban đầu quỷ đế chỉ muốn vây khốn Phong Thập Bát, sau khi hiểu rõ chiến lực của Phong Thập Bát thì hiện tại họ đã động sát tâm với ngài ấy.
Dưới sự vây công của hai người, bóng dáng Phong Thập Bát ngày càng chật vật.
Sau một tiếng sắc lênh của Nam Phương Quỷ Đế, triệu hồi ra La Phù Sơn Kính Tượng giữa không trung, đánh thẳng vào đầu Phong Thập Bát.
Lúc Phong Thập Bát hốt hoảng né tránh, Bắc Phương Quỷ Đế Trương Hành lại xuất ra một đạo sắc lệnh, pháp kiếm trong tay liền biến thành một con U Minh Huyền Thủy Giao Long dài ngàn trượng, chặn đứt đường lui của Phong Thập Bát.
Hai đại quỷ đế muốn dựa vào một núi một rồng lấy mạng của Phong Thập Bát trên cửu thiên này.
Trong nháy mắt khi La Phù Sơn sắp giáng xuống mà Phong Thập Bát lại chẳng có đường thoát, kiếm hải của tôi đột nhiên ầm ầm xông lên, tránh khỏi Phong Thập Bát, xông về phía La Phù Sơn.
Cùng lúc đó, bản thân tôi cầm Anh Hùng Chi Kiếm hướng về U Minh Huyền Thủy Giao Long.