Sau khi đại quân Âm Ti chạy trốn tán loạn, ý chí chiến đấu của Ngũ Đại Phán Quan cũng theo đó mà tiêu tán.
Họ cũng muốn đi, nhưng lại bị sáu con kiếm khí cự long của tôi dây dưa giữ chân lại, hơn nữa bản thân tôi vẫn luôn dùng thần niệm khóa chặt vị trí của họ.
Hiện tại tôi cầm Anh Hùng Chi Kiếm từng bước từng bước đi về phía họ.
Tứ đại phán quan không thể giết, nhưng Tuần Dương Phán Quan là ngoại lệ, tôi ở nhân gian giết hắn sẽ không bị vướng nhân quả.
Chứng kiến tôi tập trung lên bản thân, vẻ mặt hắn liền tái nhợt, trong mắt tràn ngập nỗi sợ.
Tuần Dương Phán Quan vừa ngăn cản sự công kích của kiếm khí cự long vừa nói với tôi: “Tạ Lan, ngươi không thể giết ta.
Nếu như lúc đầu không phải Bạch Hà Sầu lừa mất Bút Sinh Tử Luân Hồi của ta, ngươi tuyệt đối không thể tránh thoát Diêm Vương Điểm Mão mà sống đến hiện tại.
”“Tuần Dương Phán Quan, ta thực sự không nghĩ tới ngươi lại dám nhắc đến tên của chú Bạch trước mặt ta.
Khoảnh khắc khi chú Bạch rời khỏi thế giới này thì ngươi nên hiểu rõ ngươi có chạy đằng trời cũng trốn không thoát.
”Máu tươi của đệ tử Ma Đạo đã nhuộm đỏ chiến trường, đứng trên máu tươi của họ, tôi không thể có chút lòng thương hại nào cho hung thủ đã giết chết họ.
Năm đó Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn bởi vì phục thù cho đệ tử Ma Đạo ở Anh Liệt Nhai, khi nhuốm máu toàn bộ Long tộc ở Nam Hải, giữa mày cũng chưa từng thoáng nhăn lại.
Vẫn là câu nói đó, không giết thì không thể chấm dứt giết chóc, lòng lương thiện bao dung chỉ kéo đến càng nhiều kẻ địch hơn cho Ma Đạo.
Ngay sau đó tôi thao túng Chiến Long xuất động một kích chí mạng tấn công Tuần Dương Phán Quan, đợi sau khi hắn lộ ra sơ hở, tôi cầm Anh Hùng Chi Kiếm đến gần hắn rồi xuất ra một đạo kiếm khí lưu hình.
Kiếm khí lưu hình đánh vào thân thể, điên cuồng tàn sát âm thân của hắn, âm thân của hắn không ngừng tỏa ra khí đen, Tuần Dương Phán Quan hoàn toàn biến thành tro tàn trong sự thống khổ vô tận.
Cái chết của Tuần Dương Phán Quan khiến cho Tứ Đại Phán Quan còn lại sinh ra lòng kinh sợ nhưng lại chẳng thể làm gì, bởi vì bọn họ đều chẳng thể phá vòng vây mà chạy.
Ngay khi tôi định dùng cùng một cách đó giết chết họ thì Bắc Minh Tú đi về phía tôi.
“Đạo Tổ, giết phán quan sẽ làm hỗn loạn trật tự của Lục Đạo Luân Hồi, lại còn bị dính đến nhân quả lớn, mong Đạo Tổ nghĩ lại.
” Bắc Minh Tú nói.
“Vì sự hi sinh của đệ tử Ma Đạo, ta tự nguyện nhận tất cả nhân quả.
” Lửa giận trong lòng tôi khó mà đè xuống được, nhìn Bắc Minh Tú nói.
“Đệ tử Ma Đạo có hàng ngàn hàng vạn, Tổ Sư lại chỉ có một, vẫn mong Đạo Tổ suy nghĩ lại!”Sau khi ông ấy nói xong, đệ tử Ma Đạo phía sau cũng lần lượt hô lên: “Vẫn mong Đạo Tổ suy nghĩ lại!”Tôi trầm mặc lắng nghe, họ đang cầu xin cho kẻ địch.
Nếu như không phải Ngũ Đại Phán Quan xuất binh xâm phạm nhân gian, họ đã không bị ép vào bước đường cùng, chỉ cần tôi đến muộn một bước thì họ sẽ bị diệt toàn quân.
Phu thê Bạch Hà Sầu tử trận, Hách Liên Phong Hậu tử trận, Lưu Phong Vũ tử trận.
Chiến sĩ Thanh Khâu Hồ Tộc chỉ còn lại mười mấy người, năm đó khi tôi dẫn họ ra khỏi Hàn Hoang cả đội quân chỉnh chỉnh tề tề tám ngàn người.
Tôi đã hổ thẹn đến mức không dám nhìn vẻ mặt của Lưu Phong Sương nữa.
Nhưng mà hiện tại hơn một ngàn đệ tử Ma Đạo còn sót lại này đang xin tha cho đao phủ đã cướp đoạt đi mạng sống của họ, nguyên nhân chỉ là vì không muốn tôi vướng phải nhân quả.
Ai dà, sao tôi lại không hiểu chứ.
Ma Đạo tổ sư năm đó chính là vì đã vướng phải quá nhiều nhân quả nên mới không thể tránh thoát khỏi sát kiếp do Thiên Đạo an bài.
Tôi có thể đi lại con đường của ngài ấy, nhưng tuyệt đối không thể lặp lại vết xe đổ của ngài ấy.
Trật tự của Lục Đạo Luân Hồi nếu như bởi vì Phán Quan bị giết mà xuất hiện vấn đề, phần nhân quả nghiệp báo này còn nghiêm trọng hơn so với việc tôi đồ sát trăm vạn thương sinh.
Thật ra tôi không sợ nhân quả nghiệp báo, chỉ là không nhẫn tâm để chúng sinh chịu khổ vì tôi.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi triệu hồi sáu con kiếm khí cự long.
Thấy sát cơ của tôi đã biến mất, Tứ Đại Phán Quan đồng thời thở phào một hơi.
“Trước đó ta đã nói với các ngươi, các ngươi không nên đến đây, phán quan là chức văn, Đạo Môn cũng chưa từng xem các ngươi là kẻ địch.
” Tôi bình tĩnh nói.
“Đa tạ Đạo Tổ khoan dung, sau khi chúng tôi về Âm Ti rồi sẽ không bao giờ xuất hiện ở nhân gian nữa.
” Thưởng Phạt Ti Ngụy Chinh nói.
“Ừm, vậy thì rất tốt.
Chỉ là…”“Chỉ là cái gì?” Âm Luật Ti Phán Quan Thôi Ngọc hỏi.
“Chỉ là nếu như các ngươi đã là chức văn, vậy thì còn cần dùng đạo pháp tu vi làm gì?”“Lời này của Đạo Tổ là có ý gì?” Thôi Ngọc lại hỏi.
“Trước khi quay về Âm Ti thì tự hủy huyền quan đi.
” Tôi nhẹ nhàng nói.
Nghe tôi nói như vậy, Chung Quỳ lập tức nổi giận, lớn tiếng nói: “Kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể chịu nhục.
”“Được, vậy để ta giết ngươi.
”Nói xong, tôi trực tiếp dùng Anh Hùng Chi Kiếm bạo phát kiếm khí lưu hình chém về phía Chung Quỳ.
Chung Quỳ vội vàng tránh né, nhưng một kiếm này của tôi vốn không phải để giết hắn, mà là chém về phía tòa núi cách mười mấy trượng sau lưng hắn.
Chỉ nghe tiếng ầm ầm chấn động vang lên, ngọn núi đó bị kiếm khí lưu hình của tôi đánh sang bằng.
Uy lực bậc này chính là tiêu chuẩn của cấp bậc chí cường thiên tôn.
Chung Quy ngây người, lửa giận trong mắt tiêu tán, thần sắc trên khuôn mặt cũng theo đó mà ảm đạm đi.