Tôi không đủ thời gian để tạo nên kiếm hải nhưng những đạo kiếm khí này cũng đủ để lưu lại giáo huấn mà đời này họ khó có thể quên được.
Những binh lực này của Âm Ti còn xa mới bằng được dũng sĩ Hồng Hoang dưới trướng Hiên Viên Đế, kiếm khí lưu hình đột nhiên bạo phát thể hiện rõ ràng uy lực hủy diệt, điên cuồng giết chóc của Ma Kiếm.
Chỉ trong phút chốc, đến hàng ngàn âm binh bị kiếm khí lưu hình tận diệt tan thành hư không.
Âm soái còn có thể tránh được một kiếm nhưng mà những quỷ tướng đứng hơi gần phía trước liền bị kiếm khí đâm thành tổ ong, thân tử đạo tiêu.
Đây vẫn chưa phải là kết thúc, tiếp đó tôi thi triển ra Ma Kiếm Ngự Long Quyết, sáu con kiếm khí cự long hóa hình ra dài phải hơn hai trăm trượng xuất hiện, sau khi cảm nhận được sự phẫn nộ và sát tâm của tôi liền điên cuồng nhào vào đại quân hơn mười vạn người của Âm Ti bắt đầu mở ra hình thức đồ sát.
Sau đó, bản thân tôi cầm Anh Hùng Chi Kiếm dùng tư thái dễ như ăn cháo mà không ngừng chém giết.
Trong lúc điên cuồng giết chóc tôi cũng đã phân ra một phần thần niệm giám sát chặt chẽ ngũ đại phán quan.
Họ không nên đến, đã đến rồi thì đừng mong toàn thây rời đi.
Kiếm khí tung hoành, kiếm quang bao phủ cả núi Tiểu Bạch.
Ma Tâm, Thất Sát Chi Đạo, Ma Kiếm Áo Nghĩa, Kiếm Khi Cự Long, Thiên Tôn Đạo Thể.
Giết đến mức khiến đại quân của Âm Ti quỷ khóc thần sầu, thiên địa thâm trầm, nhật nguyệt mất đi ánh sáng.
Sau khi âm binh chết đi, hồn năng biến thành khí đen, che lấp hết cả một mảng trời.
Khoảng thời gian ngắn ngủi đôi chốc, năm vạn đại quân của Âm Ti đã biến mất tại nhân gian.
Dạ Du âm soái đền tội, Vô Thường âm soái đền tội, Nhật Du âm soái đền tội, âm soái quỷ tướng chết như mưa.
Bên trên Anh Hùng Chi Kiếm có ký hiệu ba màu, không chỉ đại diện cho ba loại áo nghĩa của kiếm đạo mà đồng thời còn đại diện cho việc thanh kiếm này có thể giết cả thần minh trong tam thế.
Sát thần, sát quỷ, sát ma.
Đây là thanh kiếm của Thiên Đạo, cho dù có bị gãy mất một nửa thì uy năng bên trong vẫn có thể trấn áp chúng sinh.
Tốc độ thân pháp của tôi rất nhanh, kiếm chiêu mà tôi dùng Anh Hùng Chi Kiếm diễn hóa ra không hề chậm hơn tốc độ phóng thích kiếm khí lưu hình mà ngược lại còn nhanh hơn.
Khi thì cuồng phong bão vũ, khi thì lôi điện nhất kích, khi thì bách xuyên quy hải, khi thì kinh đào cự lãng.
Thể hiện nghệ thuật giết chóc của Ma Kiếm một cách hoàn mỹ.
Giết chóc là nguồn gốc của tội lỗi, khi đánh trận chiến này thì tội nghiệt của tôi đã không cách nào được tha thứ nữa.
Đạo Tàng đời sau đã để lại lời bình rằng, trận chiến ở núi Tiểu Bạch là trận chiến đầu tiên mà Ma Đạo Tổ Sư - Tạ Lan giải phóng ra sát cơ.
Sau trận chiến này, Tam Giới mới biết rằng người đáng sợ nhất của Ma Đạo không phải Phá Quân Chi Tướng - Lâm Thùy Họa mà là Ma Đạo Tổ Sư - Tạ Lan.
Không kẻ nào của Âm Ti có thể ngăn cản thân hình tôi, Ngũ Đại Phán Quan cũng không thể giữ bình tĩnh nữa.
“Đến lúc chúng ta nên động thủ rồi.
” Tuần Dương Phán Quan nuốt một ngụm nước bọt mà nói.
“Rốt cuộc Tạ Lan ở Quy Khư đã có được cơ duyên gì, làm sao mà chiến lực có thể tăng lên một cách khủng bố như vậy?” Sát Tra Ti Phán Quan Lục Chi Đạo vừa kinh ngạc vừa tức giận mà nói.
“Điều mà tôi càng hiếu kỳ là chiến lực của hắn đã mạnh đến như vậy thì tại sao thời đại Mạt Pháp lại không vì hắn mà kết thúc.
” Thưởng Phạt Ti Phán Quan Ngụy Chinh hỏi.
“Mặc kệ hắn, nếu như hiện tại chúng ta không ra tay, đợi thêm chút nữa sợ là không còn cơ hội nữa đâu.
” Tội Ác Ti Phán Quan Chung Quỳ nói.
“Chiến thôi.
” Âm Luật Ti Phán Quan Thôi Ngọc chan chứa cảm xúc nói ra hai chữ.
Ngũ Đại Phán Quan đồng thời ra tay với tôi, chiến lực mạnh mẽ vượt xa thiên tôn bình thường, nhưng hiện tại tôi không muốn dây dưa với họ, âm binh quỷ tướng vẫn còn rất nhiều, hiện tại vẫn chưa phải lúc giết năm người họ.
Tôi dùng thần niệm triệu hồi sáu con kiếm khí cự long ngay lập tức, dùng bọn nó chặn đường, chiến đấu trực diện với họ.
Mà bản thân tôi, đương nhiên là tiếp tục cầm Anh Hùng Chi Kiếm ở giữa đại quân Âm Ti thu hoạch sinh mạng hết đợt này đến đợt khác.
Ngũ Đại Phán Quan hợp lực chiến đấu, lực lượng đã mạnh hơn thiên tôn bình thường, sáu con rồng của tôi đương nhiên không phải là đối thủ, nhưng mà mỗi khi có một con kiếm khí cự long bị diệt thì tôi liền triệu hồi ra một con kiếm khí cự long khác tham chiến ngay lập tức.
Bọn họ dùng mọi cách để công kích đến thân thể tôi, nhưng lại chẳng thể thoát khỏi sự dây dưa của kiếm khí cự long, chỉ có thể trân mắt nhìn tôi dùng Ma Kiếm Áo Nghĩa đồ sát đại quân Âm Ti.
Khi tôi bị sự phẫn nộ của việc phục thù che mắt, toàn tâm toàn ý lao vào giết chóc điên cuồng, đệ tử Ma Đạo còn sót lại của tôi vẫn luôn đứng phía sau đỏ mắt ánh lệ mà dõi theo hình bóng tôi.
Ác chiến nhiều ngày đêm như vậy, thể lực và thần niệm của họ đều đã đến cực hạn.
Tôi không cho phép họ tham chiến nữa, mà muốn họ đứng yên tại chỗ nhìn, nhìn cho rõ Ma Đạo Tổ Sư đang phục thù cho họ, nợ máu trả bằng máu.
Trong tay tôi có kiếm, trong mắt có lệ, trong lòng lại có vô vàn hổ thẹn.
Cờ Chiêu Hồn của Ma Đạo, vẫn luôn là một mặt trầm trọng nhất trong tam đạo.
Sở dĩ nó trở nên trầm trọng như vậy là vì tám chữ đó: Ma Đạo Đệ Tử, Vạn Thế Thiên Hồng.
Cuối cùng, khi tôi đã truy sát gần mười lăm vạn âm binh, mấy vạn đại quân còn lại của Âm Ti bắt đầu tan rã, chạy trốn khắp nơi như cô hồn dã quỷ, chó nhà có tang.
Tất cả các âm soái đều đã đền tội, ba mươi sáu quỷ tướng cũng chẳng còn nổi một tên.
Thấy vậy, tôi không muốn tiếp tục truy sát bọn họ nữa, rút kiếm đi về hướng Ngũ Đại Phán Quan vẫn luôn dây dưa với sáu con cự long!