“Ma Đạo không có bối cảnh, không đủ sức tranh đấu với hai đạo Nhân, Tiên.
Lần này ta quay về nhân gian, thật ra là muốn đem toàn bộ đệ tử Ma Đạo ở núi Tiểu Bạch vào Quy Khư.
Ai mà ngờ đến, Âm Ti lại thừa dịp ta vào Quy Khư tìm cơ duyên mà đến tiêu diệt căn cơ của Ma Đạo ta.
” Lúc tôi nói những lời này, ngữ khí còn có vài phần phẫn nộ.
“Trận chiến ở núi Tiểu Bạch, Ma Đạo không hề chịu thiệt.
Nếu như không phải Cô đến kịp thì Trương Hành đã phải bỏ mạng tại nhân gian rồi.
”“Đó cũng là do hắn tự làm tự chịu.
”“Tạ Lan, ngươi có biết rằng lần này Cô đến nhân gian cũng vì có ý định muốn giết ngươi.
Sự trưởng thành của ngươi khiến người khác quá kinh ngạc rồi, có vô số cơ duyên, đến cả kiếm của Thiên Đạo cũng rơi vào tay ngươi.
Thêm một thời gian nữa, thành tựu của ngươi tuyệt đối sẽ không kém hơn ông ấy năm đó.
”“Tại sao Nữ Đế bệ hạ không động thủ? Thiên Đạo đã tiến vào kiếp số rồi, nếu như Nữ Đế giết tôi có lẽ cũng sẽ không phải chịu bất cứ trừng phạt nào đâu.
”“Ha ha, Cô không muốn giết ngươi.
Chỉ cần mệnh bàn Sát Phá Lang chưa vỡ, Cô sẽ không giết ngươi.
Bất quá hiện tại người quản lý Âm Ti là Châu Khất, hắn tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay với các ngươi.
Một trận chiến ngươi giết hết mười vạn âm binh của Âm Ti, giết Tuần Dương Phán Quan, phế đi tu vi của Tứ Đại Phán Quan, đã trực tiếp vả chan chát vào mặt của Châu Khất rồi.
Một khi thời đại Mạt Pháp kết thúc, Âm Ti tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Ma Đạo ngươi.
”Nói xong, Cửu U Nữ Đế liền rời đi.
Sau khi Giới Môn mở ra, bà ấy đột nhiên quay người hỏi tôi: “Uy Nhuy vẫn còn đó chứ?”“Còn, đời này tuyệt đối sẽ không quên.
”“Rất tốt, khó có được người trọng tình như vậy, không uổng công Cô khổ tâm bồi dưỡng ngươi.
Nhớ kỹ, Thiên Đạo vốn không phải bị kiếp số vây lấy không ra được, chỉ là hắn không muốn ra.
Khi ván cờ này kết thúc, chính là lúc Thiên Đạo quay về.
”Sau khi Nữ Đế rời đi, hai chí cường thiên tôn của Ma Đạo là Khổng Tước Minh Vương và Tiếu Ca Thiên Tôn và cả Phong Thập Bát đồng thời đến bên cạnh tôi.
Tôi cho rằng chỉ có Phong Thập Bát mới bị thương nặng, lại không ngờ đến Tiếu Ca Thiên Tôn hồng y phiêu diêu lại còn bị thương nặng hơn cô ấy, toàn thân đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Nếu như không phải Khổng Tước Thiên Tôn có chiến lực vô song liều chết bảo vệ người yêu thì trận chiến này Tiếu Ca Thiên Tôn rất khó mà sống sót.
“Khổng Tuyên bái kiến Đạo Tổ.
” Khổng Tước Minh Vương hành lễ với tôi.
“Tiếu Ca bái kiến Đạo Tổ.
”“Chúng ta vô năng, không thể bảo vệ đệ tử Ma Đạo ở núi Tiểu Bạch, xin Đạo Tổ trách phạt.
” Khổng Tước Minh Vương nói.
“Kẻ vô năng không phải hai người, là kẻ làm Ma Đạo Tổ Sư ta đây.
” Tôi nói.
“Thời đại Mạt Pháp đã sắp kết thúc, không biết Đạo Tổ có tính toán gì không?” Khổng Tước Minh Vương hỏi.
“Ma Đạo đã chinh phục được Quy Khư, mọi người không cần ở lại nhân gian nữa, đến Đông Hải đợi ta trước đi, sau đó ta sẽ dẫn đệ tử Ma Đạo ở núi Tiểu Bạch đến tụ họp với các người.
”“Xin Đạo Tổ nén bi thương.
” Tiếu Ca Thiên Tôn mở lời an ủi tôi, nhưng hốc mắt lại ngập nước, cố nhẫn nhịn lắm nước mắt mới không rơi xuống.
Đệ tử Ma Đạo coi trọng tình nghĩa nhất, Khổng Tước Minh Vương còn có thể chịu được đau thương trong lòng, Tiếu Ca Thiên Tôn dù sao cũng là nữ tử, cái chết của Bạch Hà Sầu, Hách Liên Phong Hậu và cả Bắc Minh Tú thà chết chứ không chịu đầu hàng đã đủ để một thiên tôn rơi lệ.
Thời đại Mạt Pháp không kết thúc, bọn họ không thể tùy tiện dính vào nhân quả ở nhân gian, cho dù có đau thương vì cái chết của đệ tử Ma Đạo cũng không thể tham gia vào điển lễ tôi tổ chức để tưởng nhớ, tế bái những anh linh đã tử trận.
Sau khi đã phân phó xong, Khổng Tước Minh Vương và Tiếu Ca Thiên Tôn cùng nhau rời đi, Phong Thập Bát theo tôi xuống dưới cử hành điển lễ tưởng nhớ, tế bái cho những anh linh đệ tử Ma Đạo.
Sau khi Phong Thập Bát ngưng tụ ra được thần cách của Thái Cổ Phong Ma, thần vị đã không còn thuộc phạm vi quản lí của Thiên Đạo nữa, có thể tự do ra vào nhân gian, chỉ cần không quá phận, chúng thần cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Quan trọng nhất là Phong Thập Bát rất giỏi chạy, lần này là do bản thân ngài ấy không muốn đi, nếu không thì hai quỷ đế cũng không thể ngăn ngài ấy được.
Từ trên không hạ xuống đất, cả tòa núi Tiểu Bạch nhuốm đầy đau thương.
Trận chiến này, đệ tử Ma Đạo cuối cùng chỉ còn lại ba ngàn bảy trăm người.
Trong lúc tôi ở trên không chiến đấu với quỷ đế, Bắc Minh Tú đã an bài việc thu thập thi thể của đệ tử Ma Đạo tử trận.
Người sống còn có thi thể để thu lại nhưng những đệ tử vong hồn kia thì đã hoàn toàn biến thành tro bụi.
Nhìn mỗi một đệ tử Ma Đạo đều mang vẻ mặt tang thương, lòng tôi nặng nề hơn bao giờ hết.
Bạch Hà Sầu tự hủy huyền quan mà chết, thi thể không còn, còn thi thể mà sư mẫu tôi để lại thê thảm đến mức tôi không dám nhìn.
Tôi rút Anh Hùng Chi Kiếm ra cắm trên mặt đất, đối mặt với từng dãy từng hàng đệ tử Ma Đạo đang quỳ xuống.
Hiện tại đã vào đêm, trên trời lại không có một ánh sao.
Gương mặt tươi cười và âm thanh giòn giã nói chuyện khi xưa của họ hiện lên trong đầu tôi.
Cờ Chiêu Hồn bên trong huyền quan càng nặng nề hơn trước đây.
Khi mà tôi đang mặc niệm đau lòng, có hai âm nhân đệ tử mang theo một khối bia đá đi đến trước mặt tôi.
Bia đá đã được khắc xong, đây là bút tích của Bạch Hà Sầu.
Bên trên viết: Không nên khóc lóc trước bia mộ của đệ tử Ma Đạo, bọn họ vẫn ở đây, bọn họ không bao giờ an nghỉ.
Tôi biết câu này là Bạch Hà Sầu viết cho tôi, trước khi khai chiến ông ấy đã biết, đệ tử Ma Đạo ở núi Tiểu Bạch sẽ không đợi nổi đến ngày Ma Đạo Tổ Sư quay về từ Quy Khư.
Đọc đến đây, nước mắt tôi rơi như mưa, phút chốc muốn dừng mà chẳng thể được!