Khổng Tước Minh Vương chiến lực vô song, Tiếu Ca Thiên Tôn vũ mị đa tư, tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt họ nhưng mà họ đã âm thầm bảo vệ tôi rất nhiều năm.
Họ là thiên tôn kề vai tác chiến với Đạo Tổ, cũng là những nguyên lão còn lại của Ma Đạo tôi.
Họ đã nhìn qua quá nhiều chuyện sinh tử, chứng kiến Ma Đạo quật khởi rồi diệt vong.
Ba ngàn năm Mạt Pháp, họ yên lặng ở trên cao canh gác, không nhập Bích Lạc không vào Hoàng Tuyền, vẫn luôn chờ đợi một ngày Ma Đạo tái khởi.
Trong lúc trò chuyện cùng họ, tôi biết càng nhiều chuyện liên quan đến Ma Đạo Tổ Sư, Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn, Tham Lang Hộ Pháp Thiên Tôn hơn, biết được Lưu Phong Thiên Tôn làm thế nào để thống lĩnh yêu tộc trong thiên hạ vì Ma Đạo vào sinh ra tử, biết được Hách Liên Thiên Tôn dùng cái dạng ý chí hăng hái thế nào để chỉ trích Phương Tù.
Nói đến cái chết của Tả phó tham quân Bạch Hà Sầu, mọi người lại chìm vào tang thương.
Mà khi nói đến Lưu Phong Thiên Tôn, Lưu Phong Sương lại đỏ mắt lần nữa.
Ma Đạo Tổ Sư đã hóa thân thành hi di đồng quy với đất trời rồi, nhưng mà chúng tôi đều cảm thấy, ngài ấy chưa từng rời đi, vẫn luôn tồn tại ở đây với chúng tôi.
Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.
Tiền Bất Kiến Cổ Nhân Hậu Bất Kiến Lai Giả, Niệm Thiên Địa Chi U U, Độc Sảng Nhiên Nhi Khấp Hạ.
Tức là "Trước không thấy người xưa, sau không thấy kẻ đến, nói đến thiên địa âm u, chỉ vì bi thương mà lệ rơi.
"Đêm đến, đêm lạnh như nước.
Lưu Phong Sương lòng đầy tâm sự, đứng ở sau thuyền, cô ấy đang nhớ đến chiến sĩ Thanh Khâu Hồ Tộc chết trận, cũng đang nhớ đến tộc nhân Thanh Khâu Hồ Tộc vẫn còn ở Hàn Hoang.
Bắc Minh Tú đứng bên cạnh cô, y phục đen tóc đen kiếm đen, nhìn vào toàn là sát cơ lạnh lẽo, hiện tại lại lộ ra vẻ dịu dàng cực kỳ hiếm thấy.
Trận chiến ở núi Tiểu Bạch, Bắc Minh Tú đơn độc chiến đấu bảy ngày, trong lúc ôm đồm hết tất cả tội lỗi giết chóc đồng thời cũng đã thể hiện ra khí khái anh hùng của nam nhân.
Mà Lưu Phong Sương ở trên chiến trường anh tư táp sảng tức là tư thế hiên ngang oai hùng cũng khiến người khác cảm thán truyền thừa của Lưu Phong Thiên Tôn vẫn còn.
Bắc Minh Tú đã cô độc rất nhiều năm, thân thể vong hồn, tự nhốt mình vào bên trong núi Thái Âm.
Cả ngày tu hành Tử Nhân Kinh và Quỷ Kiếm, trừ kiếm ra thì trong lòng hắn chỉ có Ma Đạo.
Hiện tại, trong lòng hắn lại có nhiều thêm một người, người này chính là Lưu Phong Sương.
Không có ai kiên cường được như cô ấy, nhìn thấy máu tươi đầm đìa của tộc nhân, không lùi bước không tuyệt vọng, chảy máu không chảy lệ.
Khoảnh khắc khi Lưu Phong Vũ chết trận, lông mày của cô ấy đều không hề nhíu lại, vẫn anh dũng giết địch, dùng loan đao trong tay lấy đi từng cái mạng của âm binh quỷ tướng.
Đến khi trận chiến đã kết thúc thì mới biết được lòng cô ấy đau thương đến nhường nào.
Mới biết rằng không phải cô ấy không có nước mắt, chỉ là không muốn để lộ một chút yếu đuối nào trước mặt kẻ địch.
Khí khái anh hùng của Bắc Minh Tú đã chinh phục được trái tim của Lưu Phong Sương, cũng giống vậy, sự kiên cường của Lưu Phong Sương cũng đã khiến Bắc Minh Tú động tâm.
Bọn họ đã gặp nhau từ sớm, nhưng sau trận chiến ở núi Tiểu Bạch mới bắt đầu quan tâm nhau.
Khởi Viết Vô Y? Dữ Tử Đồng Bào.
Vương Vu Hưng Sư, Tu Ngã Qua Mâu, Dữ Tử Đồng Cừu! Tức là Ai nói ta không có y phục mặc? Ta cùng người mặc chung chiến bào.
Quân vương xuất binh đánh trận, chỉnh lý thương mâu cho ta, ta cùng người kề vai giết địch.
Trên thế gian có rất nhiều loại cảm tình, tình cảm trải qua sinh tử và có cùng chung kẻ địch là đáng trân quý nhất.
Khổng Tước Minh Vương và Tiếu Ca Thiên Tôn chính là một đôi đạo lữ như vậy, hai đại sát thần cũng vậy, còn có A Lê và Ngạo Phong, hiện tại tôi lại nhìn thấy giữa Bắc Minh Tú và Lưu Phong Sương một tình cảm giống vậy.
Tôi và Thùy Họa không phải cũng vậy sao?Đệ tử Ma Đạo có tình có nghĩa, có máu có thịt, chỉ hận Thiên Đạo bất công với Ma Đạo tôi, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đệ tử Ma Đạo chỉ có thể bộc lộ nỗi lòng trên chiến trường, giữa thời khắc sinh tử phong hoa tuyết nguyệt hiện ra hết lần này đến lần khác.
Ma Đạo cần phải nghỉ ngơi rồi, hy vọng Quy Khư có thể cho chúng tôi bình yên trong phút chốc.
Nghĩ đến Thùy Họa, tôi với cô ấy kết hôn đã mười năm rồi.
Mười năm này tôi từ non nớt đến thành thục, cô ấy từ âm hồn đến tử thần.
May mắn là, chỉ cần chúng tôi còn sống, tâm ý đều sẽ không thay đổi một chút nào.
Hai ngày sau, chúng tôi đã đến trước cửa thế giới Quy Khư.
Đại quân của hai đạo Nhân, Tiên đã rời đi hơn phân nửa, quay về nhân gian chuẩn bị cho thời đại Mạt Pháp kết thúc, số còn lại thì ở đó tiếp tục chờ đợi.
Mộ Dung Nguyên Duệ là Đạo Tổ tương lai của Tiên Đạo, Tạ Lưu Vân cũng là trụ cột không thể thiếu của Nhân Đạo trong tương lai, họ không dám có một chút thả lỏng nào.
Không chỉ trên biển có bố trí binh lực, mà ở chỗ cực cao trên trời kia cũng có thần minh thiên tôn thủ hộ.
Nhìn thấy chúng tôi, họ lần lượt đưa mắt qua, đồng thời trên chín tầng trời cũng có thần niệm truyền xuống đây.
Trên cửa thế giới, viết bốn chữ lớn: Quy Khư Ma Đạo.
Hiện tại, lực lượng của Ma Đạo đã hoàn toàn rút khỏi nhân gian, đợi sau khi tôi tiến vào Quy Khư, thì cánh của thế giới này chính là tồn tại duy nhất của Ma Đạo ở nhân gian.
Tôi đứng bên ngoài cửa thế giới, lưu chuyển thần niệm dùng Anh Hùng Chi Kiếm mở ra cửa thế giới, sau đó dẫn theo mọi người bay vào Quy Khư.