Trong phòng, nến đỏ sáng trưng.
Tôi cởi từng khoảnh giáp cho Thùy Họa, đầu ngón tay tôi dịu dàng và trìu mến không thôi.
Tử Thần cũng có khoảnh khắc dịu dàng.
Sau khi cởi bỏ bộ trọng khải, Thùy Họa chỉ mặc một thân váy trắng như tuyết, không để tôi làm gì tiếp nữa, quay người nhìn tôi nhẹ giọng nói: “Tạ Lan, em không còn dung nhan như trước nữa rồi.
”Đúng thật là Thùy Họa đã không còn như xưa, tôi nhớ lần đầu tiên gặp cô ấy, tóc đen hồng y, mắt sáng răng trắng, cười tươi như hoa, chỉ cần nhìn cô ấy một lần, hồn phách cũng sẽ bị câu đi mất.
Sau này, kể từ lần đó trở đi, tôi ít khi thấy cô ấy cười nữa.
Không chỉ cô ấy, bản thân tôi cũng ít cười đi hẳn.
Lịch sử của Ma Đạo là một sử thi bi thảm.
Vị tướng Phá Quân và Cờ Chiêu Hồn như hai ngọn núi đè nặng lên lòng chúng tôi.
Tại Đàm Cửu Long, với âm thân gầy gò của mình thi triển thần thuật đạo pháp đầy trời, an nhiên xuống nước hai năm hơn, không còn tin tức gì.
Khi cô ấy quay lại lần nữa, nụ cười đã biến mất, bởi vì cái chết của Lưu Phong Thiên Tôn đã trở thành vết thương của cô ấy.
Hàn Hoang, Dã Tiên kéo đến tấn công, lúc đó Tuyết Dương không có binh lính để dùng, kiếm pháp của tôi lại càng nông cạn, Thùy Họa một mình chặn bảy vạn đại quân.
Thiêu đốt thần hồn để thi triển Thiên Địa Giao Tranh Âm Dương Lưỡng Đoạn Đao, một nhát đao mà bạc trắng đầu, hồng nhan biến thành tóc trắng.
Thùy Họa tóc trắng vẫn vô cùng xinh đẹp, có thêm vẻ đẹp đẽ thê lương mà tàn khốc, khiến quân địch khiếp sợ, khiến lòng tôi quặn thắt.
Phong thần ở Thiên Trì đã lấy đi chút ít dịu dàng còn sót lại của Thùy Họa, lấy đi toàn bộ tính cách của cô con gái nhà họ Lâm bốn trăm năm trước, cô ấy trở nên càng lãnh đạm và thần sắc càng nặng nề hơn.
Thùy Họa được phong Tử Thần, cảm xúc của cô ấy hướng nội đến mức không tìm thấy dấu vết.
Vào thời điểm đó, tôi đã bắt đầu lo lắng, về việc liệu cô ấy có đóng băng cảm xúc của mình, trở thành một Tử Thần tàn sát sinh linh, thương tổn sinh mạng.
Mãi cho đến trận chiến Âm Sơn, Thùy Họa thức tỉnh ý nghĩa sâu xa của Tử Thần, khi hư không niết bàn trùng sinh với diện mạo của Tử Thần, cô mới thực sự thay đổi dung nhan.
Không còn là người tôi quen thuộc nữa, ngọn hỏa diễm bích lam trong mắt cô ấy không ngừng bùng cháy.
Ngọn lửa không có nhiệt độ che đi đôi mắt cô ấy và tôi từng nhìn nhau trìu mến, chỉ khi cô ấy nhắm mắt lại mới lộ ra một dung nhan có phần thân thuộc.
Đường viền môi lạnh như dao, đen như mực, tương tự, cũng không có chút nhiệt độ nào.
Từ góc độ của thế tục mà nói, một khuôn mặt như vậy thực sự không đẹp, thậm chí còn có chút kinh thế hãi tục, khiến người khác trông thấy phải khiếp sợ.
Nhưng mà, nếu không phải vì Ma Đạo, liệu cô ấy có trở thành như ngày hôm nay không?Tóc trắng là vì ai?Hồng nhan lại vì ai mà giận?Những cảm xúc lại đóng băng vì ai?Nụ cười vì ai mà thu bớt lại?Hỏa diễm vì ai mà rực lên?Lưỡi đao sắc bén lại vì ai mà rời vỏ?Là vì Ma Đạo!Thân là một vị tướng Phá Quân của Ma Đạo, Thùy Họa chỉ trở nên chán nản trong ba năm khi tôi chết ở núi Không Minh, trong quãng thời gian còn lại cô ấy giáp không cởi khỏi, đao không rời tay.
Huấn luyện binh sĩ, thu thập vong hồn.
Dựa vào đạo Phá Quân và bằng thực lực của chính mình, mà chống lại sát phạt của vạn quân mạnh gấp mấy lần Ma Đạo.
Trong mỗi một trận chiến, bóng dáng đơn độc và dũng cảm luôn ở phía trước chính là cô ấy.
Tất cả chúng tôi, đều ở đằng sau cô ấy.
Ba nghìn năm trước, khi Ma Đạo Tổ Sư chiến tử ở Vực Trả Hồn, Ma Đạo vẫn còn những binh lính có khả năng chiến đấu, sĩ khí của họ tăng vọt, không suy giảm.
Nhưng mà, khi tin tức về cái chết của Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn bên bờ sông Vong Xuyên được truyền ra, Ma Đạo đã bị đánh bại.
Binh bại tựa núi đổ, cho đến khi Tham Lang Hộ pháp Thiên Tôn cùng chìm xuống với đảo Kim Ngao, Ma Đạo từ đó tiêu vong, không bao giờ quay trở lại Nhân gian.
Giờ đây, Thùy Họa đảm nhiệm vị trí của Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn ban đầu đảm nhiệm trong Ma Đạo.
Tôi vươn lòng bàn tay, chạm vào má cô ấy, nhẹ nhàng nói: "Em bây giờ so với trước đây còn đẹp hơn.
"“Không tin.
""Hừm, đợi chút nữa em sẽ tin thôi.
" Bộ giáp là sự phòng thủ của cô ấy, khi bộ giáp được cởi bỏ, thứ lộ ra chính là trái tim mong manh thuần khiết của cô ấy.
Dù trước mặt người khác có thờ ơ đến đâu, khi chỉ còn có hai chúng tôi, cô ấy cũng không bao giờ keo kiệt đi sự dịu dàng của mình.
Điều đáng quý nhất chính là phong cách độc đáo của cô ấy, dù bốn trăm năm nắng mưa mà vẫn giữ được vẻ e lệ của cô gái nhà họ Lâm.
Đêm nay là đêm động phòng của chúng tôi, cô ấy đương nhiên biết tôi sẽ làm gì, vẻ mặt của Tử Thần không thể hiện ra được sự xấu hổ e lệ, nhưng hỏa diễm bích lam trong mắt lại nhảy nhót không ngừng, mang theo vẻ thẹn thùng, sự lo sợ, lại cũng rất mong chờ.
Nghĩ chắc do tôi bức ép cô ấy thái quá, bất ngờ cô ấy mạnh mẽ vòng tay qua cổ tôi rồi cùng nhau ngã xuống giường.