Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 651 - Chương 651: Nhìn Về Nhân Gian (1).

Chương 651: Nhìn Về Nhân Gian (1).

Ma Đạo đã điểm binh xong, nhưng sự rung động để lại trong lòng mọi người vẫn chưa tiêu tán.

Ma Đạo đã thay đổi, trước kia chỉ đơn thuần là những kẻ điên thôi, nhưng hiện tại không chỉ điên cuồng hơn trước kia mà còn có vốn liếng để điên cuồng.

Phía trên Đông Hải, tôi rút Anh Hùng Chi Kiếm ra, dùng kiếm chỉ lên trời xanh.

Tuyên ngôn với Tam Giới và Lục Đạo chúng sinh: kẻ động đến người của Ma Đạo ta, thần hồn không câu diệt, không chết đi thì quyết không dừng lại!Trận chiến phong thần vẫn chưa bắt đầu, khí số của nhân loại vẫn còn đó, chư thần thiên tôn vẫn chưa chân chính tham chiến.

Dưới tình huống như vậy ai cũng không muốn liều mạng quyết sống chết tới cùng với Ma Đạo, thương gân động cốt ảnh hưởng đến căn cơ.

Bảy trăm hai mươi vạn đại quân của Ma Đạo sẽ không đổ bộ hết xuống nhân gian, khí số của nhân loại vẫn còn đó, không thể chứa nhiều người như vậy được.

Sau khi điểm binh trên biển xong, đại quân trước hết rút về Quy Khư.

Nơi mà Quy Khư tồn tại cách rất xa nhân gian, điều chúng tôi cần làm là trước tiên xây dựng ra một thông đạo nối liền Quy Khư với nhân gian, kiến tạo nên một căn cứ trên biển ở Đông Hải, chờ đợi thời cục hỗn loạn xảy ra ở nhân gian, vận số của nhân loại tiêu tán rồi mới xuất binh đến nhân gian.

Khương Tuyết Dương luôn tâm niệm đảo Kim Ngao lúc đầu, nhưng mà tôi đã lật tung cả Quy Khư rồi vẫn không thấy tung tích của đảo Kim Ngao, cuối cùng vẫn là Bắc Minh Tú tìm được đảo Kim Ngao dưới đáy của Bắc Minh Hải.

Lúc trước đảo Kim Ngao là chiến trường cuối cùng của trận chiến phong thần, thừa nhận đến mấy trăm vạn oán niệm của vong hồn, máu tươi gần như ướt đẫm mỗi một tấc đất nơi đây.

Đảo Kim Ngao cũng bởi vậy mà từ Ma Đạo Tổ Đình biến thành Vong Linh Hải Đảo, sau khi quay về Quy Khư liền chìm sâu xuống dưới Bắc Minh Hải, không thể quay ra được nữa.

Huống hồ, cho dù có tìm thấy rồi cũng không thể mang ra khỏi Quy Khư được, bởi vì cửa thế giới của Quy Khư có hạn, căn bản không thể đưa đảo Kim Ngao qua được, mà chúng tôi cũng không có ai đủ thần thông quảng đại để di động được đảo Kim Ngao.

“Tuyết Dương, Ma Đạo Tổ Sư lúc đầu làm sao mà đem đảo Kim Ngao ra khỏi Quy Khư được vậy?” Tôi hỏi.

“Đạo Tổ dùng thần thông vô hạn thu đảo Kim Ngao vào bên trong huyền quan, rồi lại lấy đảo Kim Ngao ra khỏi huyền quan.

” Khương Tuyết Dương nói.

“Huyền quan của tôi cũng rất lớn, nhưng lại không biết làm sao để thu đảo Kim Ngao vào.

” Tôi nói.

“Phải hóa thân vì đạo, rồi dùng thần hồn bản mệnh để tế luyện đảo Kim Ngao, để đảo Kim Ngao thông linh, sau khi thông linh liền có thể thu nó vào huyền quan.

”Hóa thân vì đạo là bản lĩnh mà thiên tôn đỉnh phong mới có, hòn đảo có quy mô lớn như đảo Kim Ngao cũng chỉ có thần hồn bản mệnh của chí cường đạo tổ mới có thể hoàn thành tế luyện.

Tôi không có bản lĩnh này, những người khác của Ma Đạo cũng không có.

Huyền quan của thiên tôn là một tiểu thế giới, nhưng mà tiểu thế giới này không có liên thông với nhân gian, sẽ tận diệt sau khi thiên tôn chết đi.

Chỉ có huyền quan của đạo tổ mới có thể tồn tại lại sau khi bản tôn đạo tổ chết đi, hoặc là trở thành một thế giới khác hoặc là hòa làm một thể với thế giới chủ.

Bí Cảnh Côn Luân Tuyết Vực và Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Cương đều là do đại giả cấp bậc đạo tổ để lại, còn thiên tôn bình thường sau khi chết đi thì cát về với cát, bụi về với bụi chẳng để lại cái gì hết.

Huyền quan vốn không phải là kết quả đặc biệt do đạo môn tu hành mới có, thái cổ thần ma cũng có huyền quan của riêng mình.

Thùy Họa đã từng nói với tôi, huyền quan của cô ấy là một bộ phận của Thái Cổ Minh giới, xương chất thành núi, oán hồn khắp nơi, trời đất đều một màn xám xịt không có một chút sắc màu nào.

Quy Khư cách nhân gian quá xa, với tu vi của tôi khi ngự không phi hành còn phải mất hết một ngày, không tiện hành quân.

Không có đảo Kim Ngao, Ma Đạo nhập thế bắt buộc phải xây dựng một thông đạo liên thông với nhân gian, vậy thì chúng tôi cần phải kiến lập một căn cứ trên biển cả vô tận gần với hải vực của nhân gian nhất có thể.

Trách nhiệm này giao cho Tuyết Dương, tìm một hải đảo thích hợp với Ma Đạo ở vùng biển phía Đông, lợi dụng tài nguyên bên trong Quy Khư tạo nên lục địa biến thành chiến hạm cực lớn.

Ma Đạo ở trên biển rất an toàn, chiến lực của vong hồn ở Bắc Minh Hải hoàn toàn xứng đáng với cái danh bá chủ dưới nước, trừ phi chư thần thiên tôn tham chiến, nếu không thì dù là Nhân Đạo, Tiên Đạo, yêu ma, quỷ quái hay Âm Ty đều không thể so được với Ma Đạo khi ở trên biển.

Theo cục diện chiến đấu trước mắt thì Khương Tuyết Dương có thể hoàn toàn yên tâm xây dựng căn cứ trên biển cho Ma Đạo.

Mà trong khoảng thời gian tiếp theo, Khương Tuyết Dương có thể phát huy hết thảy uy năng các pháp trận của cô ấy, dùng lực dời núi lấp biển, dùng bảy hòn đảo không tên trên biển Đông chế tạo nên một cái căn cứ cực lớn có thể di chuyển trên biển, tên gọi là Bắc Đẩu Quần Tinh Đình Viện.

Bắc Đẩu Quần Tinh Đình Viện được xây xong đại diện cho việc Ma Đạo đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến phong thần.

Từ giờ đến rất nhiều năm sau này, chiến lực tinh nhuệ của Quy Khư đều dần đổ về Bắc Đẩu Quần Tinh Đình Viện, mà Khương Tuyết Dương cũng đã bày ra một pháp trận Bắc Đẩu Quần Tinh vô cùng lợi hại ở bên trong Bắc Đẩu Quần Tinh Đình Viện.

Còn về Quy Khư, đương nhiên là trở thành nhà và quê hương của đệ tử Ma Đạo ở Quy Khư và đệ tử Ma Đạo ở nhân gian, tất cả mọi nỗ lực đều là để bảo vệ ngôi nhà này.

Chỉ dựa vào một cánh cửa thế giới là không thể nào ngăn cản nổi sự xâm lấn mạnh mẽ của sáu thế lực cường đại ở Tam Giới, huống hồ cơ duyên bên trong cũng có hạn, cái giá của việc ở yên một chỗ chính là chiến lực tách rời với thế giới dẫn đến diệt vong.

Phải biết rằng, chiến lực tồn tại là để chiến đấu, chỉ có chiến đấu mới có thể khiến chiến lực tăng lên nhanh chóng.

Tuy rằng Trận Chiến Phong Thần tử thương vô số, nhưng sau đó đã thúc đẩy không biết bao nhiêu thiên tôn chứng đạo, bao nhiêu thần minh thượng vị, nếu không nó cũng không gọi là Trận Chiến Phong Thần.

Thường nói là về nhân gian, nhưng thật ra từ khi Ma Đạo xuất hiện lần nữa thì chúng tôi chưa từng chân chính giao thiệp với nhân gian.

Loạn dã tiên ở quan ngoại, cuộc chiến ở Âm Sơn cũng không hoàn toàn là nhân gian, Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Cương cũng không phải.

Không chỉ Ma Đạo tôi nhập thế không đánh động nhân gian mà thậm chí là cả đạo môn và chư thần thiên tôn đều không muốn dính dáng nhiều đến nhân gian.

Ba ngàn năm mạt pháp, thần minh tam giới đều đã tách rời với nhân gian.

Nhân loại tồn tại giữa thiên địa, nhân tính sa đọa vẫn không giấu được sự vĩ đại của nhân loại.

Truyền thuyết nói rằng nhân loại trời sinh đã có sẵn năm trăm năm tu vi, sơn tinh dã thú, yêu mị linh thú cuối cùng đều lựa chọn hóa thành hình người để tu hành đắc đạo.

Bình Luận (0)
Comment