Trí tuệ của nhân loại ở thời đại văn minh, khiến nhân loại không cần tu đạo cũng có thể vượt qua chín tầng trời chạm đến mặt trăng, nghiên cứu phát minh ra vũ khí chiến lược cỡ lớn cũng có thể khiến họ có được chiến lực cấp bậc thiên tôn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà hai đạo Nhân, Tiên đều chọn cổ địa, bí cảnh bên ngoài để giao chiến, bởi vì họ không dám trực diện đối mặt với nhân loại, ngay cả Âm Ty cũng không gánh nổi hậu quả khi vạch mặt với nhân loại.
Chư Thần Thiên Tôn trong cửu thiên thập địa, những người từng sống trong niên đại đả đảo hết thảy ngưu quỷ xà thần cũng bị khí số của nhân loại áp đảo, chúng sinh mà đồng lòng thì thiên đạo còn phải nhường bước.
Còn về kiếp nạn loạn dã tiên và trận chiến Âm Sơn, bao gồm cả hạo kiếp Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Cương là do khi đó thời đại Mạt Pháp vẫn chưa kết thúc, cấp cao của nhân loại không muốn dùng quân đội nhân loại tham chiến nên mới mượn tay đạo môn và Ma Đạo.
Mà hiện tại thời đại Mạt Pháp đã kết thúc, nhân loại không thể tiếp tục phủ nhận sự tồn tại của thần minh và dị loại, trong lúc kính sợ và cúng bái đồng thời cũng mang lòng cảnh giác nên có.
Đây chính là giá trị tồn tại của khí số nhân loại, chỉ cần khí số của nhân loại vẫn còn đó, nhân loại sẽ luôn bảo trì được ý chí độc lập tự chủ, bên trong nhân gian cũng sẽ không xuất hiện cục diện hỗn loạn quá lớn.
Nhưng mà khí số của nhân loại sẽ không tồn tại mãi mãi, bởi vì lòng người yếu ớt, cúng bái những thế lực thần bí là một trong những khuyết điểm lớn của họ, tràn đầy lòng hiếu kỳ đối với thứ bản thân không hiểu rõ.
Như vậy sẽ khiến họ lâm vào mù quáng sùng bái quỷ thần, đợi đến khi sùng bái hoàn toàn biến thành tín ngưỡng, vậy thì nhân loại sẽ mất đi ý thức độc lập tự chủ, chuyện gì cũng cầu cứu quỷ thần.
Giống như trong lời thơ của Lý Thương Ẩn vậy: Đáng thương thay nửa đêm ngồi sảnh trước, không hỏi thương sinh, hỏi quỷ thần.
Đến thời điểm đó, khí số của nhân loại sẽ hoàn toàn biến mất.
Người xưa nói rất hay, vũ khí có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể biến một kẻ thất phu mềm yếu thành anh hùng.
Một khi nhân loại không khống chế được khí số, ngày để thần ma loạn vũ cũng là lúc trận chiến phong thần bắt đầu, đến lúc đó chư thần thiên tôn cũng không còn cấm kỵ gì nữa, đã có thể tự do ra tay.
Bất quá, hiện tại nói đến những chuyện này vẫn còn sớm, bởi vì khí số của nhân loại sẽ không bị mất khống chế trong thời gian ngắn.
Chư thần nhập thế chưa lâu, hai đạo Nhân, Tiên cũng chỉ mới bắt đầu cạnh tranh.
Lần này Ma Đạo chúng tôi nhập thế, giai đoạn đầu sẽ không xuất hiện quá nhiều người, đầu tiên phải hoàn toàn hiểu rõ nhân gian đã.
Biết được hiện trạng của nhân loại ở thời đại Mạt Pháp, lực lượng tín ngưỡng của chư thần ở nhân gian, các thế lực của Âm Ty ở nhân gian.
Ngoài ra, Ma Đạo còn có vô số thế lực đối địch ở nhân gian, tông môn ẩn thế, dư nghiệt dã tiên.
Những kẻ này sẽ không để Ma Đạo dễ dàng nhập thế, đồng thời chúng tôi cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào trong đó tiếp tục làm điều ác ở nhân gian nữa.
Còn về kẻ địch lớn là Âm Ty này, Đông Hải Lượng Kiếm chính là đặc biệt để dành đối phó với họ.
Khi khí số của nhân loại vẫn chưa tiêu vong thì âm binh quỷ tướng đến bao nhiêu sẽ bỏ mạng bấy nhiêu, tiếp đến cùng.
Âm Ty mưu đồ cả nhân gian, Châu Khất nếu mà còn có một chút thông minh thì cũng phải biết là không nên khởi xướng quyết chiến với Ma Đạo ngay khi bắt đầu.
Quyết định cuối cùng là Ma Đạo tiếp tục ở lại trên biển và bên trong Quy Khư, theo Khương Tuyết Dương và Phong Thập Bát xây dựng căn cứ trên biển, Nguyên Phượng Tổ Sư - Hi Hòa tọa trấn Tổ Đình Ma Đạo ở Quy Khư.
Trước tiên an bài một đám chiến tướng cấp bậc thiên tôn mang theo năm trăm đệ tử nhân tộc ở Hồng Hoang Quy Khư nhập thế quan sát tình hình, tìm kiếm cổ địa xưa kia của Ma Đạo, thuận tiện tự rèn luyện bản thân luôn.
Đợi đến khi đã thăm dò được thế cục ở nhân gian thì tiếp tục sắp xếp đệ tử Ma Đạo nhập thế truyền bá giáo nghĩa.
Năm trăm đệ tử nhân tộc ở Hồng Hoang Quy Khư được nhập thế lần này bao gồm lãnh đạo của nhân tộc ở khắp các nơi trong Hồng Hoang, nhân gian đối với họ mà nói quá xa vời, lạ lẫm, nó đã từng là giấc mơ gần như không thể thực hiện được.
Hiện tại được phân đội đi theo chiến tướng thiên tôn có cơ hội nhập thế, tâm trạng của họ vô cùng phấn khởi.
Trong hành trình đến nhân gian, trung nguyên nội địa do vợ chồng Khổng Tước Minh Vương dẫn đầu, đồng thời tôi và Thùy Họa cũng sẽ ở lại trung nguyên tiếp xúc với các thế lực ở các nơi khác.
Nam Cương giao cho Kiêm Hà và Liễu Chi Nhung lãnh đạo, Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Cương cũng giống như quê hương của Kiêm Hà, mà cô ấy cũng muốn nhân cơ hội lần này quay về huyền quan của Huyễn Ma, tế bái Vạn Ma Điện một chút.
Khu vực phía Tây do hai đại Sát thần lãnh đội, phía Nam giao cho A Lê và Ngạo Phong.
Quan ngoại phía Bắc thì đương nhiên giao cho Bắc Minh Tú và Lưu Phong Sương, trước mắt Thanh Khâu Hồ Tộc vẫn còn gần hai vạn tộc nhân ở Hàn Hoang, Hàn Hoang khổ cực lạnh lẽo, tôi không nhẫn tâm nhìn tộc nhân Thanh Khâu Hồ Tộc ở lại nhân gian chịu khổ nữa, để Bắc Minh Tú mang theo Long Hồn Hạo Kỳ theo Lưu Phong Sương quay về cố hương dẫn họ vào Quy Khư.
Bắc Minh Tú nhìn thì lẻ loi một mình, nhưng thực sự bên trong Long Hồn Hạo Kỳ có chứa bốn mươi vạn đại quân vong hồn đệ tử, bao gồm bốn thú hồn có chiến lực cấp bậc thiên tôn của Bắc Minh Hải.
Quan ngoại đã từng là địa bàn của Ma Đạo, hôm nay tôi vẫn muốn Ma Đạo đoạt lại quan ngoại, vậy nên mới để Bắc Minh Tú xuất động toàn bộ đại quân vong hồn đến quan ngoại.
Chẳng có lý do cái gì khác, chỉ vì bên trong núi Tiểu Bạch có mai táng thi cốt anh hùng của Ma Đạo tôi.
Bên dưới tấm bia anh liệt đó, cũng mai táng ân sư thân nhân của tôi.
Bạch Hà Sầu và Phụng Lăng Nguyệt, mỗi lần nhớ đến họ, trong lòng tôi liền dâng lên vô tận thương cảm.
Trừ Thanh Khâu Hồ Tộc ở Hàn Hoang, còn có tộc nhân của A Lê bên trong bí cảnh Côn Lôn Tuyết Vực, điều kiện sinh tồn của họ rất kém, đã hơn mười năm kể từ khi tôi vào bí cảnh, cũng không biết họ còn lại bao nhiêu người.
Hiện tại Ma Đạo và Tiên Đạo đã hoàn toàn xa cách, muốn đem họ ra khỏi bí cảnh Tuyết Vực trừ phi tôi dùng danh nghĩa Ma Đạo Tổ Sư tự mình đến Côn Lôn.
Mà trước khi lên Côn Lôn, tôi phải quay về nhà cũ một chuyến.
Lần cuối tôi về nhà đã là mười lăm năm trước rồi, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn dưỡng mà người thân đã không còn.
Trọng trách mang Cờ Chiêu Hồn ngày đêm đều đang đặt nặng lên tim tôi, nhưng tim tôi chưa từng vì vậy mà quên đi tình thân trong huyết mạch, quên đi công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ.