Lần này tôi trở về không có cố ý đổi thành trang phục thế tục, thời đại Mạt Pháp đã kết thúc, Ma Đạo cần phải truyền bá giáo lí, Ma Đạo Tổ Sư tôi đây cũng không cần phải che che giấu giấu nữa.
Chỉ là bộ dạng tử thần của Thùy Họa quá kinh hãi thế tục, nên mới phải dùng đẩu lạp và màn sa che đi.
- Giải thích "đẩu lạp" là một loại mũ đan bằng tre rộng vành hay xuất hiện trong phim cổ trang Trung.
Hết giải thích.
Sau mười năm qua đi thì nhân gian đã thay đổi hoàn toàn khác, phần nội địa trung tâm trước kia vốn đã chật ních người thì hiện tại lại càng thêm chật chội, chen chúc.
Ven thành nhân khẩu thưa thớt, bên quan ngoại thì đã hoàn toàn tàn rụi.
Chẳng qua cái thị trấn sông Khúc Huyền ở nhà cũ của tôi cũng không có biến đổi mấy.
Nhân khẩu không có biến động lớn, chẳng qua là biện pháp an phòng đã được nâng cao lên nhiều.
Nhân loại không cấm Đạo Môn truyền đạo, bởi vì cần phải an định lòng người, nhưng cũng không bỏ đi việc ước thúc Đạo Môn, tất cả mọi thứ đều phải tiến hành theo luật pháp.
Đối với những linh hồn tà ác quấy phá nhân gian, khoa linh dị không còn bộ dáng yếu đuối bất lực như năm đó mà bày ra đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn, khiến người đời không thể không cảm thán, cơ quan quốc gia khổng lồ một khi đã vận hành thì đến quỷ thần cũng khó xâm phạm.
Nhà của ba mẹ tôi ở góc Tây Bắc của tiểu khu, tôi và Thùy Họa đi lên cầu thang dưới một hàng dài những ánh mắt kinh ngạc.
Mười lăm năm không quay về nhà, ba mẹ tôi cũng đã đến tuổi xế chiều.
Tôi từng đem tiên dược bổ dưỡng thân thể cho họ, nhưng mà tai ương mà vận mệnh mang lại cũng không phải là thứ tiên dược linh thảo có thể giải trừ.
Đứng trước cửa nhà quen thuộc, tôi hít sâu một hơi rồi mới gõ cửa.
Bên trong truyền đến tiếng hỏi, nghe thấy giọng nói này, tôi đột nhiên rơi nước mắt, Thùy Họa nắm chặt tay tôi.
“Mẹ, Lan Nhi quay về rồi.
” Tôi nói.
“Lan Nhi.
”Cửa mở ra, mẹ xuất hiện trước mặt tôi.
Cả đầu bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, lưng cũng đã gù đi rất nhiều, vẫn may mắt bà vẫn còn sáng trong.
Cha mẹ tôi đã làm lụng vất vả ở nông thôn hơn nửa đời người, dù cho có tiên dược linh thảo bồi bổ cũng không thể có thân thể mạnh khỏe như người trong thành phố, lúc trẻ chịu khổ quá nhiều, rất nhiều thương tổn đều không thể chữa trị được nữa.
Mẹ khom khom người, nhìn tôi từ trên xuống dưới, muốn gọi tên tôi nhưng mới mở miệng nước mắt trong veo đã rơi xuống rồi.
“Vợ à, ai đến vậy?” Cha tôi vịn cửa phòng ngủ, nhìn ra cửa dò xét.
Cả đời này cha tôi chịu khổ quá nhiều, ông vốn là người có tính tình thật thà, trong thôn ai có chuyện đều gọi ông đến giúp, trời sinh mệnh đã khổ.
Khi còn trẻ, cha mẹ tôi trồng mười mấy mẩu đất, đoạn thời gian khi đến mùa thu hoạch, cả ngày chẳng ai về nhà.
Trong nhà lại không có ai chăm sóc con nhỏ, cha tôi liền đào một hố đất hình tròn phía sau nhà rồi thả hai anh em chúng tôi vào đó để tùy tiện bò chơi.
Sức khỏe cha tôi hiện tại rõ ràng còn không bằng mẹ tôi, ông khập khiễng cất bước nặng nề đi đến cửa, tôi nhìn chăm chú vào mỗi một động tác của ông, cảm nhận mỗi một nhịp đập bên trong trái tim ông, sau đó trái tim tôi dần dần nhói đau.
Bất tri bất giác, cha mẹ đã già đến như vậy.
Sau khi vào phòng, mẹ chỉ vào Thùy Họa nói: “Mẹ nhận ra cô ấy, cô ấy là Hoàng Hà Nương Nương.
”Không ngờ đến, xa cách nhiều năm như vậy, khí tức thần niệm của Thùy Họa đã thay đổi, còn đội đẩu lạp và màn sa nữa vậy mà mẹ tôi vẫn có thể nhận ra.
“Mẹ, sao mẹ biết được cô ấy là Thùy Họa vậy?” Tôi hỏi.
Mẹ tôi lau đi nước mắt nói: “Con dâu của Tạ gia, người làm mẹ chồng này đương nhiên có thể nhận ra.
Con dâu lại đây, để mẹ nhìn kỹ con nào.
”Thùy Họa có hơi do dự, nhìn tôi một cái, tôi gật gật đầu với cô ấy, cô ấy mới đi đến trước sô pha với mẹ tôi, gỡ đẩu lạp và màn sa xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn mẹ tôi.
Điều khiến tôi kinh ngạc là, dung nhan kinh hãi thế tục này của Thùy Họa vậy mà không khiến mẹ tôi kinh ngạc, đến ba tôi cũng không hề thay đổi sắc mặt.
Ngay lúc tôi cảm thấy hoang mang thì tôi nhìn thấy phía dưới chính phòng bày một điện thờ, thờ một bức tranh.
Trong tranh vẽ một nam một nữ.
Người mặc đạo bào màu đen giắt thanh kiếm Vô Danh bên hông là tôi, người mặt một bộ khải giáp bằng xương trắng trong tay cầm Đao Trấn Yêu là Thùy Họa.
Có thể nhìn ra, trên bức tranh này vẽ là Thùy Họa sau trận chiến Âm Sơn, bởi vì bộ dáng trên bức tranh chính là cô ấy sau khi trở thành Tử Thần.
Phía trước bức tranh là một bài vị ghi: Ma Đạo Tổ Sư - Tạ Lan, Tướng Phá Quân của Ma Đạo - Lâm Thùy Họa.
“Cha, bức họa này ở đâu ra vậy?” Tôi hỏi.
“Tạ Uẩn vẽ đó.
”“Tạ Uẩn?” Tôi nhất thời kinh ngạc.
“Chính là tiểu anh linh nuôi trong nhà từ nhỏ.
” Cha tôi nói.
“Ồ, vậy hiện tại nó đâu rồi?” Tôi lại hỏi.
“Đã rời đi được ba năm rồi, không biết đi đâu.
Chỉ là trước khi đi đã vẽ hai bức tranh, một bức ở nhà chúng ta, một bức ở nhà anh chị con.
”