Những lúc không kìm nén được lòng mình, Tạ Ngọc cũng từng ẩn ý bày tỏ tình cảm, nhưng mà Tạ Uẩn từ đầu đến cuối vẫn không phản ứng, cứ mãi thờ ơ đối đãi với cậu như bình thường.
Nghĩ đến đây, Tạ Ngọc lặng lẽ thở dài.
Nửa tiếng sau, hai người đến đài cổ tế ở thôn Hạ Bá.
Tạ Ngọc dừng xe đậu bên lề đường, cùng Tạ Uẩn bước xuống xe.
Đêm mùa thu trời se lạnh, tiếng côn trùng kêu khe khẽ.
Nhân đạo là Hoàng Hà chín nhánh sông chảy về phía đông, duy nhất mỗi vầng trăng giữa dòng sông từ xưa đến nay chưa từng thay đổi.
Hai người đi về phía đài tế cổ, từ xa đã nhìn thấy hai bóng lưng cao lớn đứng trên đài, họ đang nắm tay lặng lẽ kề vai nhau.
Một màn tình cảm này, khiến Tạ Uẩn cảm thấy ấm áp.
Tượng thần của Hoàng Hà Nương Nương trên đài tế cổ sớm đã bị di dời, khung cảnh trước mắt làm tôi chạnh lòng đau xót.
Nhớ lần đầu tiên tôi đến nơi đây là ngồi trên chiếc thuyền rách nát của Bạch Hà Sầu, ông ấy bảo tôi thắp hương làm lễ ăn hỏi với Hoàng Hà Nương Nương.
Nhớ đến đây, tôi đọc lại tế văn năm đó một lần nữa: “Dịch Chánh Càn Khôn, Phu Phụ Vi Nhân Luân Chi Thủy.
Thi Ca Chu Triệu, Hôn Nhân Nãi Vương Hóa Chi Nguyên.
Thị Dĩ, Phượng Thương Thương, Bặc Kì Xương Vu Ngũ Thế.
Thiên Đào Chước Chước, Ca Hảo Hợp Vu Bách Niên.
Kim Hữu Quân Tử Tạ Lan, Thế Trạch Di Phương, Tài Dự Tổ Trữ.
”Khóe miệng Thùy Họa nhẹ nhàng mỉm cười, ánh lửa xanh lam trong đôi mắt khẽ nhảy múa.
Đọc xong tế văn, tôi ôm chặt cô ấy vào lòng, hôn nhẹ lên đôi môi đen bóng của cô ấy.
Khóe môi lạnh lẽo như lưỡi đao sắc bén, nhưng khi hôn lên lại cảm thấy ấm nóng lạ thường.
Một đường chông gai trắc trở để đến ngày hôm nay, Thùy Họa từ đầu đến cuối vẫn bầu bạn bên cạnh tôi.
Không phải chưa từng động lòng với người phụ nữ khác, nhưng vợ tôi mãi mãi chỉ có mình cô ấy mà thôi.
Kiêm Hà là Huyễn ma ngây thơ thâm tình không biết tị nạnh so đo, Tuyết Dương sớm thấu hiểu mối quan hệ giữa tôi và Thùy Họa, ra khỏi huyền quan, cô ấy đã vạch rõ ranh giới với tôi.
Tham Lang bày mưu tính kế lòng người, làm sao không nhìn ra tình cảm giữa tôi và Thùy Họa.
Lạc Hoa Nhân Độc Lập, Vi Vũ Yến Song Phi.
Tuyết Dương là một người cô độc, còn tôi và Thùy Họa là đôi chim yến trong đôi mắt cô ấy.
“Có người tới đây.
” Thùy Họa đẩy tôi ra, chỉnh lý lại trang phục.
Tôi quay đầu ra sau, liền thấy Tạ Ngọc và một cô gái mặc bộ đồ đen bó sát, cột tóc đuôi ngựa đang đi về phía chúng tôi.
“Đệ tử Ma đạo Tạ Ngọc xin bái kiến Tổ Sư, bái kiến Lâm tướng quân.
” Tạ Ngọc nghiêm chỉnh hành lễ với tôi.
Tên nhóc này, bất luận tôi khuyên bao nhiêu lần cũng không nghe lọt tai, quyết tâm muốn làm đệ tử Ma đạo, một tiếng chú cũng chưa nghe thấy cậu ấy gọi.
Thực ra, Tạ Ngọc không có duyên với đạo pháp.
Dù tốn công phí sức tu luyện một đời, cũng sẽ không thể tiến bộ lên cảnh giới nào cả.
Tu đạo chính là chuyện nghịch thiên, một người nếu quá đỗi lương thiện, hay đơn thuần tuyệt đối sẽ không thể tu, bởi vì không thể nhẫn tâm xuống tay được.
Nếu tôi không gánh trên vai mệnh cách Thất Sát, cũng sẽ giống như Tạ Ngọc.
Từ góc độ này mà nói, anh trai tôi mới là người thông minh kiệt xuất, sớm nghĩ thông được mọi chuyện.
Tôn sùng giáo lý Ma đạo và trở thành đệ tử Ma đạo thực ra là hai chuyện khác nhau, tuy rằng đều có thể làm tín đồ Ma đạo, nhưng vế trước sẽ không cần gánh vác bất kỳ nghĩa vụ trách nhiệm gì cho Ma đạo hết, vế sau mới có quyết tâm nguyện chết bảo vệ Ma đạo.
Vì thế, đệ tử Ma đạo, vạn kiếp thiên hồng.
Tạ Ngọc tuy có tuệ căn, nhưng không có được bản tính tàn nhẫn cần thiết ở đệ tử Ma đạo.
Cậu ấy thực sự khá giống với người dân Mộc tộc ở Quy Khư năm đó, nếu như không có giáo huấn của Thanh Đế, tính cách tàn nhẫn sâu trong tim của người dân Mộc tộc cũng không thể thức tỉnh được.
Tôi không mong muốn Tạ Ngọc trở thành đệ tử Ma đạo, không chỉ vì không nhìn thấy hy vọng gì trên người cậu ấy, còn vì lòng ích kỷ của riêng tôi.
Tôi không thể có con cái, Thùy Họa mang thân thể Tử Thần, Kiêm Hà có cơ thể huyễn ma, bọn họ không thể sinh con dưỡng cái cho tôi.
Thậm chí màn tình cảm hoang đường giữa tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ trên đá Tam Sinh, cũng đã tan biến thành mây khói khi cô ấy chặt đứt tình duyên rồi.
Tôi muốn lưu lại Tạ Ngọc trên thế tục làm người thừa kế hương hỏa của nhà họ Tạ, một khi trở thành đệ tử Ma đạo, sống chết cùng tồn vong với Ma đạo, vậy buộc phải triệt để cắt đứt trần duyên.
Tạ Ngọc hành lễ, nhưng cô gái cột tóc đuôi ngựa bên cạnh lại đứng yên bất động.
Cô ấy không phải cố ý thất lễ, bởi vì bản thân căng thẳng quá, khiến thân thể cô ấy khẽ run rẩy.
Thực ra khi cô ấy vừa đi đến bên cạnh tôi thì tôi đã nhận ra cô ấy không phải người, mà là âm thân đang sống sờ sờ.
Âm thân đắc đạo lại đi bên cạnh Tạ Ngọc, vậy thì thân phận của cô ấy cũng dễ đoán ra rồi.
Con gái lớn mười tám tuổi sẽ thay đổi, vong linh nhỏ bé đáng thương năm đó nay đã trổ mã trưởng thành.
Tạ Uẩn là đứa con đã chết của Vương Phương, sinh ra nhờ oán niệm, được sư mẫu chỉ điểm nên cô ấy nương nhờ sống ở nhà anh chị dâu tôi.
Đây đã là chuyện rất lâu về trước, hiện giờ cả Bạch Hà Sầu và sư mẫu tôi đều không còn, họ đã hy sinh trên núi Tiểu Bạch.
Nhìn thấy Tạ Uẩn, tôi bất giác nhớ đến những chuyện liên quan đến vợ chồng Bạch Hà Sầu.
Tạ Uẩn không cất lời, tôi chẳng hỏi gì cả, chỉ im lặng nhìn cô ấy.
Quỷ sẽ không rơi lệ, nhìn thấy Tạ Uẩn có vẻ sắp khóc đến nơi, Tạ Ngọc xót xa chịu không được mà nhắc tôi: “Chú, đây là Tạ Uẩn.
”