Lời hứa của Châu Khất rất nặng nề, ván cược của Yến Tháp còn nghiêm trọng hơn.
Nhân tộc bây giờ, không phải là Nhân tộc trong thời đại Hỗn Loạn, ba ngàn năm Mạt pháp đã dạy cho Nhân tộc rằng cầu thần không bằng cầu chính mình.
Cho dù lòng người bây giờ chìm sâu trong hoảng sợ rối rắm, nhưng mà chỉ cần khí số Nhân tộc vẫn còn, thì sẽ không có kẻ nào dám trở mặt với Nhân tộc.
Châu Khất cược không nổi, hai đạo Nhân Tiên cũng không dám.
“Có thể lấy khí số Nhân tộc đánh cược, ông rốt cuộc là ai?” Mộ Dung Nguyên Duệ nhìn Yến Tháp cảnh giác hỏi.
“Ta là ai không quan trọng, cô chỉ cần nhớ lời của ta có thể đại diện cả Nhân tộc là được rồi.
” Yến Tháp nói.
“Nếu nói như vậy, Nhân tộc dự định sẽ liên minh với Ma đạo rồi?” Tạ Lưu Vân hỏi.
“Nhân tộc sẽ không liên minh với bất kỳ bên nào, bây giờ không, tương lai cũng sẽ không.
”Câu này của Yến Tháp rất rõ ràng, Nhân tộc chỉ phụ trách ngăn chặn việc Âm Ty nhúng tay vào chuyện ở nhân gian, thậm chí dù Ma đạo làm cách nào tham gia cuộc tranh đấu đạo môn, đều không liên quan đến Nhân tộc.
Như vậy, hai đạo Nhân Tiên bắt buộc phải xem xét lại giá trị của Tử Thanh Song Kiếm.
Vì hai thanh kiếm này, mà va chạm với đại địch như Ma đạo, đúng thật không đáng.
Thực ra nếu không phái thiên tôn, hai bên vẫn có thể tranh đoạt song kiếm ở Thục Sơn, tuy nhiên tử thương thiệt hại quá lớn, mà còn mất khá nhiều thời gian.
Cách đơn giản thô bạo nhất chính là để thiên tôn ra tay đoạt lấy Tử Thanh Song Kiếm.
Nhân lúc tổ chức hội nghị đạo môn, trăm vạn quân tiên phong Ma đạo đã hoàn tất việc tập kết ở Đông Hải, sẵn sàng đợi lệnh.
Tạ Lưu Vân và Mộ Dung Nguyên Duệ rất khó đưa ra quyết định, đồng thời rơi vào trầm tư.
Thiên giới, chư thần hoàng hôn, đại kiếp thử luyện chi địa.
Chư thần hoàng hôn, thật ra là một nghĩa trang, nơi chôn cất các vị thần.
Chỗ này tự tạo thành một thế giới riêng, trời đất u tối ảm đạm không có chút ánh sáng, máu tươi của Cổ Thần thấm đẫm mỗi mảnh đất của nơi này.
Oán linh của Cổ Thần rất đáng sợ, dù đã chết vạn năm đều không tiêu tán.
Đến cả thần binh vũ mà họ sử dụng lúc còn sinh thời cũng đã bị oán niệm bão hòa, trôi nổi giữa không trung, sẵn sàng tấn công lấy mạng những kẻ xâm phạm.
Không một ai đủ khả năng siêu độ oán hồn của các vị thần tử chiến thời Thượng Cổ, trừ phi chính Thiên đạo ra tay, nhưng hắn sẽ không làm vậy.
Chư thần hoàng hôn, huyết hải phù đồ, thập vạn đại sơn, ba nơi này vốn dĩ là thứ Thiên đạo dùng để thể hiện uy nghiêm và nỗi khiếp sợ đối với tam giới.
Nằm ở khu vực trung tâm của chư thần hoàng hôn, có hai bia tưởng niệm đặt đối diện nhau.
Tuy rằng là bia tưởng niệm, nhưng lại cao lớn hơn tất cả thần mộ của Cổ Thần.
Trên bia tưởng niệm phía đông có khắc dòng chữ Tử Sính Kiếm Thần, còn bia tưởng niệm phía tây có khắc Thanh Sách Kiếm Tiên.
Mỗi năm vào ngày giỗ của Cổ Thần, tàn hồn của tất cả Cổ Thần bên trong chư thần hoàng hôn đều sẽ đến trước hai bia tưởng niệm này, cùng nhau tưởng nhớ về những vị thần đã hy sinh và vinh quang trong quá khứ.
Hiện giờ, giữa hai bia tưởng niệm đang có người đánh cờ.
Tiên Đạo Tổ Sư Ngọc Hoàng Đại Đế đánh cờ trắng, Nhân Đạo Tổ Sư Đạo Đức thiên tôn đánh cờ đen.
Ván cờ đã đánh rất lâu rồi, lúc tin tức Tử Thanh Song Kiếm xuất thế vừa mới truyền từ cổ địa Thục Sơn, Ngọc Hoàng Đại Đế và Đạo Đức thiên tôn đều không hẹn mà cùng tiến vào chư thần hoàng hôn rồi.
“Nhân tộc khống chế được Âm Ty, Ma đạo đã có cơ hội tham dự vào cuộc chiến cổ địa Thục Sơn.
” Đạo Đức thiên tôn đánh một quân cờ rồi nói.
“Châu Khất không hành động, Âm Sơn Lão Tổ và Nữ Oa sẽ không tuyên chiến với Ma đạo vào lúc này đâu.
” Ngọc Hoàng Đại Đế nói.
“Trong lòng Ngọc Hoàng Bệ Hạ có sách lược gì hay không?”“Ha ha, ông không ra tay thì ta cũng không.
” “Đánh nhau hai bên thua, hòa hoãn hai bên thắng, cứ dừng tay tại đây, Tử Thanh Song Kiếm mỗi người một thanh được không?” Đạo Đức thiên tôn nói.
“Được.
”Nhân gian, đàm Cửu Long, trên thuyền rồng.
Mộ Dung Nguyên Duệ và Tạ Lưu Vân đã nhắm mắt trầm tư suốt nửa ngày không hề có bất kỳ hành động gì, đột nhiên, trong lòng hai người nhói lên, đồng thời mở to mắt.
“Tiên đạo muốn lấy Tử Sính Kiếm.
” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
“Nhân đạo muốn lấy Thanh Sách Kiếm.
” Tạ Lưu Vân nói.
Như vậy, hai đạo Nhân Tiên xem như đã đạt thành thỏa thuận, hội nghị đạo môn kết thúc tốt đẹp, Tạ Lưu Vân và Mộ Dung Nguyên Duệ lần lượt cáo từ.
Đây quả là cái kết có hậu, người người vui mừng, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng tôi luôn có cảm giác bản thân đã bị lợi dụng.
Sau khi hai đạo Nhân Tiên đạt được thứ mình muốn, cuộc chiến cổ địa Thục Sơn cũng hạ màn, hai bên lần lượt rút quân, Tam Thập Lục Thiên Canh và Tam Thập Lục Lôi Tướng quay về Thiên giới.
Ma đạo tuân theo việc đã hứa với khoa Linh Dị, phái ra bốn mươi vạn đại quân vong hồn càn quét tứ đại quỷ thành ở nhân gian.
Chỉ cần mất một tháng, đã chiếm đóng Phong thành Trùng Khánh, Quỷ thành Thái Sơn ở Đông Sơn Hà Trạch, Quỷ thành Nghiệp Đô ở Hà Nam An Dương Bắc.
Lúc chiếm đóng Quỷ thành Cao Miếu ở Ninh Hạ Trung Vệ, đại quân vong hồn Ma đạo gặp cuộc tấn công trực diện của liên minh quỷ - yêu, đại quân vong hồn tử thương nghiêm trọng, may mắn thay Thùy Họa kịp thời chạy đến, phóng thích uy áp Tử Thần khuất phục cường địch, mới giữ được đại quân vong hồn Ma đạo.
Đây chính là lần đầu tiên liên minh quỷ yêu lộ diện ở nhân gian, sau đó tin tức về việc Âm Sơn Lão Tổ bắt tay với Nữ Oa Nương Nương đã chính thức truyền khắp tam giới.