Chờ đợi là việc cô độc và mệt mỏi nhất thế gian.
Đặc biệt là khi bạn không thể khẳng định người mình muốn đợi rốt cuộc có đến hay không, mỗi một giây thời gian trôi qua đều là sự giày vò đau đớn.
Sự nhẫn nại của Âm Sơn Lão Tổ khá tốt, ông ta sớm đã tính toán kỹ hết mọi đường đi nước bước trong trận chiến này cả rồi.
Nhưng mà Ngạo Hàn không có nhiều kiên nhẫn đến vậy, cờ chiêu yêu là căn nguyên của Nữ Oa Nương Nương, hắn đã tiêu tốn mất một nửa rồi.
Tuy rằng Khổng Tuyên đã chết, nhưng nỗi căm phẫn trong lòng hắn vẫn âm ỉ, vội vã muốn báo thù.
Ngạo Hàn hiện giờ, đã quên đi xuất thân của hắn, quên đi nguồn gốc giữa tộc Băng Giáp Giác Ma Long và Ma đạo.
“Tạ Lan, sự chờ đợi vô ích này của ngươi chẳng còn ý nghĩa gì nữa đâu, không kẻ nào có thể cứu vãn vận mệnh của Ma đạo từ tay Lão Tổ.
” Ngạo Hàn lạnh nhạt nhìn tôi nói.
“Ta hiểu chứ, nhưng ta vẫn muốn đợi thêm một lát.
” Tôi nói.
“Ngươi rốt cuộc đang đợi cái gì?” Ngạo Hàn hỏi.
“Đợi người có năng lực thay đổi vận mệnh.
”Lúc tôi nói đến việc này, rất nhiều đệ tử Ma đạo ngay lập tức nghĩ tới Khương Tuyết Dương.
Sát Phá Lang tam phương tứ chính, sức mạnh của mệnh bàn không thể nghịch chuyển.
Nhưng tôi biết, Khương Tuyết Dương sẽ không đến.
Nếu cô ấy đến, thì Khổng Tuyên cũng đã tử trận rồi.
Cô ấy đến cũng vô ích.
Vì thế, người tôi đợi không phải cô ấy.
Thời gian lại trôi qua rất lâu, lâu đến mức ngay cả Âm Sơn Lão Tổ đã nhăn mày tỏ ra sốt ruột.
Ông ta nhớ đến nỗi sỉ nhục năm đó, Âm Sơn tổ đình bị phá hủy, phân thần của ông ta bị Khổng Tuyên, Tiếu Ca, Phong Thập Bát khóa chặt giam lỏng một chỗ.
Nhớ đến những truyền nhân Âm Sơn Pháp Mạch đã chôn thân tại Âm Sơn.
Âm Sơn Thập Nhị Sát, ngoại trừ Bắc Minh Tú ra thì tất cả đều là đệ tử chân truyền do đích thân ông ta lựa chọn.
Quỷ tiễn Phùng Mông, Hoàng Sảo, Hồ Ly Đạo Tôn, Lang Xuyên Quân, Lạc Thủy tiên tử đều đã chết rồi.
Trong mắt người đời, Âm Sơn Thập Nhị Sát là ma đầu hại người, chết không hết tội.
Nhưng mà nhìn đệ thất sát quân và đệ bát sát quân đơn độc một mình đứng ở phía sau ông ta, bỗng nhiên Âm Sơn Lão Tổ cảm thấy đồ đệ của mình đáng ra không nên chết thê thảm như thế.
Tu vi đạt đến cảnh giới của ông ta, thiện ác thì có nghĩa lý gì, ông ta không cảm thấy đồ đệ của mình đã gây ra tội lỗi nào hết.
Nghĩ đến đây, Âm Sơn Lão Tổ âm trầm liếc Bắc Minh Tú.
Bắc Minh Tú là đệ nhất sát trong Âm Sơn Thập Nhị Sát, năm đó trước khi Âm Sơn Lão Tổ bế quan, Bắc Minh Tú đã từng hứa với ông ta, nhất định sẽ bảo vệ Âm Sơn tổ đình.
Sau đó, kẻ đầu sỏ lớn nhất trong việc phá hủy Âm Sơn tổ đình, lại chính là ông ấy.
Vật đổi sao dời, khiến lòng Âm Sơn Lão Tổ càng lúc càng ngứa ngáy bồn chồn.
Đạo bào trên người dường như phát giác ra tâm ý dao động của ông ta, bất giác đung đưa.
Đạo bào của Âm Sơn Lão Tổ Trần Dương vừa bay lên, tôi liền biết bản thân không còn thời gian tiếp tục đợi nữa.
Tôi bắt đầu điểm tướng.
Thùy Họa, Ngạo Phong, Bắc Minh Tú, Phong Thập Bát, A Lê.
Sắc mặt Lưu Phong Sương vẫn không đổi, bản thân là thống soái, cô ấy tất nhiên hiểu tôi vì sao quyết định sách lược như vậy.
Thậm chí cô ấy không hề nhìn tôi, đôi mắt vẫn đặt trên người Bắc Minh Tú.
Bắc Minh Tú là một người đàn ông kiệm lời và lạnh lùng, nhưng lần này lại không im lặng, ông ấy bắt gặp ánh mắt của Lưu Phong Sương, dịu dàng nói: “Ta sẽ không chết.
”“Ta cũng vậy.
” Lưu Phong Sương đáp lời.
Tương tự như Tiếu Ca và Khổng Tuyên, Lưu Phong Sương và Bắc Minh Tú cũng là một đôi tình lữ, họ chỉ chưa kịp tổ chức hôn lễ.
Biết rõ trận chiến này là sinh tử ly biệt, họ không bày tỏ mấy lời yêu thương, chỉ đưa ra lời hứa hẹn với đối phương.
Lời hứa bản thân sẽ không chết.
Đối với đệ tử Ma đạo, lời hứa sẽ không chết chính là bày tỏ thâm tình nhất trên thế gian này.
Tôi cũng không gọi tên Kiêm Hà, cô ấy lại không thể kìm nén cảm xúc giống Lưu Phong Sương, mỉm cười đến bên cạnh tôi, kéo lấy tay tôi, âu yếm nhìn tôi nói: “Em cũng sẽ không chết.
”“Chúng ta đều sẽ sống sót.
” Tôi nói.
Kiêm Hà ôm chặt lấy tôi, sau đó ôm lấy Thùy Họa, rồi cùng Lưu Phong Sương quay về đội quân.
Điểm tướng hoàn tất, tôi quay người nhìn về hướng hai trăm vạn đệ tử Ma đạo đứng sau lưng.
Lướt qua từng gương mặt thân quen, nét đẹp rạng ngời của Liễu Chi Nhung, đôi mắt nhạy bén như đại bàng của lão tù trưởng của bộ tộc Đông Di.
Quy Khư là ngôi nhà của Ma đạo, đây đều là người nhà của tôi.
Cảm xúc đau buồn miên man lan tỏa trong đại quân Ma đạo, thậm chí còn ảnh hưởng đến sĩ khí của họ.
Đây là điều tôi không muốn nhìn thấy.
“Quỷ Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng.
” Tôi nói.
Tám chữ vừa hô lên, sĩ khí đại quân Ma đạo đột nhiên dâng cao tận trời xanh.
Trận chiến cuối cùng sắp bắt đầu rồi, tôi cầm kiếm Anh Hùng đi về phía Âm Sơn Lão Tổ.
“Đi thôi.
” Tôi nói.
Âm Sơn Lão Tổ trầm mặc nhìn tôi một cái, nhún người bay lên, hóa thành một đốm sáng lóe chớp mắt đã biến mất tăm.
Tôi và đám người Thùy Họa, cũng đồng thời bay lên trời.
Bay càng lúc càng cao, rời xa mặt đất, rời xa khỏi chiến trường cổ địa núi Hạ Lan.
Vào khoảnh khắc xuyên qua những đám mây trên cổ địa núi Hạ Lan, tôi nghe Kiêm Hà hét lên một câu: “Đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng.
”Tôi biết trận chiến ở phía dưới, đã bắt đầu mở màn rồi.
Nơi trời cao xa xăm, Âm Sơn Lão Tổ đơn phương độc mã chiến đấu với chiến tướng đỉnh phong Ma đạo.
Nghe nói, Ma Đạo Tổ Sư đạt cấp đỉnh phong có thể chiến mười hai vị chí cường thiên tôn, Trần Dương có thể đấu với sáu người cũng là điều đáng kiêu ngạo.
Bởi vì trên thế gian này chỉ có một Ma Đạo Tổ Sư, trong quan trấn hồn, bóng lưng ông ấy hóa thành hư vô cùng đồng quy với trời đất, đủ khiến nhân gian kinh diễm suốt ngàn vạn năm, có lẽ sẽ nhìn thấy điểm tận cùng của thế giới.
Lưỡi đao sắc bén chém giết sinh mạng, sức mạnh tái tạo thần hồn.
Thùy Họa ra tay trước, sau đó, cuộc đấu tay đôi vô thanh vô thức diễn ra.
Sức mạnh khủng khiếp khó mà đong đếm được, mức ảnh hưởng chấn động vượt xa phạm vi tưởng tượng.
Ngay khi lực lượng đạt được đến một mức độ nhất định, hư không cũng bất tri bất giác bị phá hủy.
Năng lượng công kích cũng sẽ không sản sinh ra một chút hào quang nào.
Không khí bị đẩy ra ngoài trận chiến đấu, rất nhanh nơi này đã trở thành hư không thực sự.
Thứ mà Trần Dương dùng là kiếm, còn là Quỷ kiếm.
Tương tự tất cả sức mạnh vốn có đến cuối cùng sẽ quay về lực nguyên sơ hỗn độn, mọi thần thông pháp quyết đến cuối cùng đều sẽ quay về Thái Cổ Tam Kiếm Đạo.
Bởi vì kiếm là tổ sư của trăm loại binh khí, lại là căn nguyên của vạn pháp.
Người luyện võ dùng sát kiếm xây dựng và chấn hưng đất nước, tu sĩ dùng kiếm trảm yêu trừ ma.
Quỷ kiếm ảo diệu, bất thình lình chấn động tứ phương.
Quỷ kiếm đẳng cấp chí cường đạo tổ bí hiểm khó lường, kiếm khí lưu hình biến hóa khó mà nắm bắt.
Kiếm khí lưu hình của Trần Dương không chỉ mang đậm sát khí cực mạnh, đồng thời còn bao hàm ý nghĩa chết chóc âm hàn vô tận.
Vừa hay chính vì nguyên nhân đó, kiếm khí lưu hình của Trần Dương mới có thể khiến Thùy Họa nhanh chóng nắm bắt được vị trí sát cơ của ông ta.
Bởi vì Thùy Họa là Thái Cổ Minh Giới Tử Thần, quân chủ của vong hồn trong thiên hạ, tất cả mọi sức mạnh của hệ tử linh đều không thể thoát khỏi nhận thức của cô ấy.
Dựa vào thân thể bất tử của Tử Thần và chiến giáp truyền thuyết về người bất tử do chính tay Khương Tuyết Dương chế tạo cho cô ấy, Thùy Họa giúp chúng tôi ngăn chặn những trận đột kích chí mạng liên tiếp ập đến như vũ bão.