May thay, sức mạnh của kiếm triều đang suy yếu dần.
Bước chân của Thùy Họa lại gia tăng, đợi đến khi kiếm triều cuối cùng tan biến vào hư vô, Thùy Họa nhún người bay lên, đâm chuẩn vào miệng vết thương đang gấp rút chữa trị của Trần Dương.
Nhát đao này, không còn chém ra hỏa diệm sắc xanh lam nữa.
Mà là hắc diệm.
Đao pháp không còn là Hồn Chi Bi Thương, mà gọi là Tử Thần Tài Quyết.
Sau sáu lần niết bàn, Thùy Họa đã lĩnh ngộ đao quyết siêu mạnh của Thái Cổ Minh Giới Tử Thần - Tử Thần Tài Quyết!Trước đây, phương pháp chiến đấu của Thùy Họa, trọng tâm nằm ở phòng ngự kết hợp bạo phát hồn năng trong thời gian ngắn.
Năng lực tác chiến một mình vốn không mạnh, sức hủy diệt của Hồn Chi Bi Thương thậm chí không bằng Quỷ kiếm của tôi.
Hiện giờ, đao của Thùy Họa đã không còn chứa đầy tử khí nồng nặc nữa.
Đao ý cũng thay đổi.
Hắc diệm chết chóc không còn hơi ấm, vô tình lạnh lẽo.
Trần quy trần, thổ quy thổ.
Không chỉ đao ý thay đổi, mà chiến ý của Thùy Họa cũng thay đổi.
Không còn lãnh đạm nặng nề, mà trở nên nhiệt huyết điên cuồng.
Cảm giác giống như, Tử Thần đã rời khỏi vương tọa Tử Thần, bước xuống thần đàn.
Biến thành, vị quan thi hành giết chóc điên cuồng.
Nếu như cái chết không đáng kinh sợ, Tử Thần chỉ đành đích thân thi hành phán quyết.
Trái tim Trần Dương đang run rẩy, ông ta đoán Thùy Họa sẽ không dễ dàng chết như vậy, nhưng không ngờ Tử Thần sau sáu lần niết bàn sẽ nắm giữ đao pháp cực kỳ đáng sợ.
Ông ta càng không nghĩ tới việc, Tử Thần sẽ bước xuống thần đàn, bổn tôn hóa thành vị quan chấp hành giết chóc đáng sợ nhất, thi hành tài quyết và phán quyết.
Trần Dương, không còn tiếp tục phí sức phân tâm tấn công tôi và Bắc Minh Tú.
Hiện giờ ông ta bắt buộc tập trung toàn bộ lực lượng mới có thể đấu tay đôi với Tử Thần Tài Quyết của Thùy Họa.
Dưới sự hỗ trợ của ngọn gió phục hồi từ Phong Thập Bát, vết thương trên người tôi bắt đầu được chữa trị nhanh chóng.
Lớp da thịt nát bấy được khôi phục, máu tươi đã cạn khô cũng dần dần tuôn chảy.
Cánh tay xương khô cầm kiếm của tôi từ từ mọc ra máu thịt tươi.
Tốc độ khôi phục khiến tôi thất kinh.
Quay đầu nhìn sang Phong Thập Bát, mới hoàn toàn ngộ ra.
Đây không phải là năng lực của ngọn gió phục hồi, đây là Phong Thập Bát dùng huyết khí của cô ấy thông qua gió đông, truyền hết lên người tôi.
Huyết khí trong cơ thể tôi bắt đầu đầy đặn, thân thể của Phong Thập Bát ngược lại sẽ trở nên khô héo, thần quang trong mắt cũng mờ dần u tối hẳn đi.
“Yên tâm, ta không chết được đâu.
” Giọng Phong Thập Bát khàn khàn nói một câu.
Tôi không đáp lời cô ấy, trực tiếp cầm kiếm lao tới giết Trần Dương.
Cuộc chiến của chúng tôi rất khốc liệt, nhưng tôi biết, cuộc chiến dưới mặt đất còn thảm khốc hơn chúng tôi.
Kiêm Hà cần dùng toàn lực mới có thể kiềm chân Ngạo Hàn, nhưng mà những người còn lại thì sao?Lưu Phong Sương và hai sát thần phải luân phiên thi triển ý chí chiến đấu nghịch thiên thế nào, mới có thể thoát khỏi bàn tay độc ác của sáu vị thiên tôn vong hồn đại yêu, đệ thất đệ bát sát quân để giết ra một đường máu?Sự thảm khốc khắc nghiệt ấy, tôi thật không dám tưởng tượng.
Điều duy nhất giúp tôi an ủi lòng mình đó là, đến tận bây giờ cờ chiêu hồn trong huyền quan của tôi vẫn chưa gọi tên của bọn họ.
Hiện giờ, Tử Thần Tài Quyết của Thùy Họa đã thành công vây khốn Trần Dương.
Giúp A Lê càng dễ dàng khóa chặt khí cơ của Trần Dương, bắn ra mũi tên hủy diệt chứa đựng nỗi phẫn nộ của Nguyệt Thần.
Bắc Minh Tú vẫn đang bốc cháy, càng gia tăng áp lực đối với Trần Dương.
Tiếp đó, tôi cầm kiếm Anh Hùng tiếp tục tham dự vào cuộc chiến, cuối cùng Trần Dương đã cảm nhận thấy sự đe dọa của cái chết.
Ma kiếm uy vũ, Quỷ kiếm ảo diệu.
Ma kiếm kích phát, tôi cũng bắt đầu đốt cháy.
Đốt cháy sinh cơ của tôi, thiêu rụi thần hồn của tôi, không chết không thôi.
Chí cường đạo tổ thì sao chứ, trảm!Người của Ma đạo đều là kẻ điên.
Tôi, Thùy Họa, Bắc Minh Tú, A Lê.
Đứng chung một chỗ chính là bốn tên điên, không phải ngươi chết thì ta chết.
Thân thể của Trần Dương bắt đầu vỡ vụn, hắc bào trên người rách tả tơi, máu tươi bắn tung tóe.
Cảnh tượng ông ta bây giờ như bị bầy hung thú bao vây, địch ở tứ phương.
Động tác của Trần Dương càng ngày càng chậm chạp, gió đã đổi chiều, công kích của chúng tôi lại càng mạng càng quyết liệt hơn.
“Tài Quyết! Phán Quyết!”“Bất Tử Bất Quy, Bất Tử Bất Diệt!”“Nguyệt Vãn! Nguyệt Nộ!”“Quỷ Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng!”Gào!Trần Dương rơi vào tuyệt cảnh hiểm nguy hét lên một tiếng gầm Vọng Thiên Hống chứa đựng sự phẫn nộ bất tận!Đôi mắt đỏ ngầu.
Tiếp đó khí tức thần niệm của ông ta đột nhiên thay đổi.
Uy áp thần niệm của kẻ thượng vị toàn bộ bạo phát, hất văng chúng tôi ra xa.
Chưa kịp đợi chúng tôi định thần lại, cả người Trần Dương bắt đầu phát ra biến hóa kinh thiên động địa.
Một cỗ thần niệm khổng lồ thuộc riêng về Hồng Hoang xa xưa thức tỉnh trong cơ thể ông ta.
Thân thể ông ta dần dần biến tướng, ngũ quan méo mó, sương mù đen dày đặc tràn ra từ cơ thể ông ta, bao bọc lấy xung quanh ông ta.
Tình hình biến hóa trước mắt, khiến tôi đột nhiên nhớ tới truyền thuyết liên quan đến Vọng Thiên Hống.
Tôi biết, Trần Dương đã đưa ra sự lựa chọn cuối cùng.
Từ bỏ thân phận Âm Sơn Lão Tổ, hóa thành thân thú Vọng Thiên Hống.
Quá trình này không thể nghịch chuyển, từ giờ tam giới không còn Âm Sơn Lão Tổ, chỉ còn lại Thượng Cổ Tử Linh Hung Thú Vọng Thiên Hống!Gào!Đây là tiếng gào thuộc riêng về Vọng Thiên Hống thật sự, một con hung thú đáng sợ mà tôi chưa từng được chiêm ngưỡng bao giờ lao ra khỏi sương mù.
Thần thông của chí cường đạo tổ, thêm thân thú của Vọng Thiên Hống.
Đây mới là hình thái chiến đấu cuối cùng của Trần Dương, cũng là thứ khiến chúng tôi rơi vào tuyệt vọng!