Lần này đối mặt với đòn tấn công toàn lực của Âm Sơn Lão Tổ, tôi và Bắc Minh Tú đồng thời gặp họa sát thân.
Phong Thập Bát điều khiển bạo phong, muốn hạn chế kiếm triều của Âm Sơn Lão Tổ.
Gió bắc thổi vi vu, kiếm triều lũ lượt kép đến như cuồng phong vũ bão.
Nhưng kiếm triều cứng cáp như sắt thép, căn bản không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng từ bạo phong, ngược lại bạo phong còn góp sức thổi giúp nó càng thêm lạnh lẽo vô tình, sát khí đột nhiên tăng cao.
Tôi không dám liều mình chống đỡ, trong kiếm triều bao hàm uy lực hủy diệt, đừng nói là tôi, dù bây giờ người đứng đây là Thùy Họa được trang bị chiến giáp truyền thuyết về người bất tử cũng không thể chịu đựng nổi.
Dưới tình thế cấp bách, tôi theo bản năng triệu hồi cự long kiếm khí để ngăn chặn đòn tấn công.
Nhưng cự long kiếm khí vừa hiện hình ngay lập tức bị kiếm triều phá hủy, trong chốc mắt hóa thành tro bụi.
Mà giây tiếp theo, kiếm triều ồ ạt tấn công về phía tôi.
Tôi nắm chặt kiếm Anh Hùng, xuyên qua giữa kiếm triều, quỳ một chân xuống, để giữ vững thân thể không bị kiếm triều hạ gục.
Nỗi đau đớn kịch liệt không bề gì tưởng tượng, tôi cảm giác máu thịt toàn thân thoáng chốc đều bị rút cạn.
Tôi nghe thấy âm thanh cắt da xé thịt, tiếng động mạch bị vỡ lách tách, cuối cùng tôi còn nghe thấy tiếng xương nứt nẻ răng rắc chói tai.
Cánh tay cầm kiếm đã mất đi vỏ bọc máu thịt mỏng manh, chỉ còn sót lại đống xương trắng gầy gò, phía trên xương cốt xuất hiện chi chít vết rạn nứt.
Nỗi đau thấu tận tâm can, thức thần kinh hãi kêu gào thảm thiết, liều mạng trốn vào huyền quan của tôi, nhưng tôi biết, nếu bây giờ tôi ngã xuống, cho dù thức thần trốn vào huyền quan, cũng khó tránh được kiếp nạn.
Kiếm Anh Hùng bắt đầu lung lay, kiếm triều áp đảo càng tàn khốc hơn.
Lúc tôi đang quằn quại giữa ranh giới của sự sống và cái chết, Bắc Minh Tú hy sinh một phân thân thoát khỏi vòng vây của Âm Sơn Lão Tổ.
Sau khi thành công thoát ra ngoài Bắc Minh Tú không nhân cơ hội bỏ chạy, mà liều mình hứng chịu sức mạnh hủy diệt của Tử Linh Hắc Kiếm, nghiêng người về phía trước, vung kiếm chém tới.
Điều này không nằm trong dự liệu của Trần Dương, vốn dĩ ông ta tưởng rằng dù Bắc Minh Tú có thể dùng phân thân làm lá chắn, bổn tôn cũng nhất định sẽ nhân cơ hội thoát thân, ai ngờ ông ấy căn bản không hề có ý muốn bỏ chạy tự cứu lấy mình.
Bắc Minh Tú liều mạng điên cuồng chém giết, tận dụng sức mạnh cực hạn của ông ấy, người cũng giống Khổng Tuyên, đốt cháy sinh cơ, thiêu rụi thần hồn.
Không màng sống chết, chỉ cầu giết địch và hủy diệt.
Đây chính là sự đáng sợ thuộc riêng về chí cường thiên tôn của Ma đạo tôi, thiên tôn Ma đạo không nhiều, nhưng mỗi người đều không phải là kẻ ăn không ngồi rồi dễ dàng động đến.
Bắc Minh Tú không phải Khổng Tuyên, cho dù ông ấy bị thiêu cháy thành tro, cũng không thể phóng thích thánh quang thất sắc làm kinh diễm cả tam giới.
Ông ấy tự mình hy sinh tự mình hủy diệt, đem tất cả chiến lực gia tăng, chỉ có thể thể hiện thông qua Quỷ kiếm.
Kiếm của ông ấy gia tăng tốc độ, càng thêm vô tình dứt khoát, mang theo quyết tâm hủy diệt tất cả.
Quỷ kiếm ảo diệu, kiếm khí lưu hình không ngừng chém vào thân thể của Âm Sơn Lão Tổ.
Phòng ngự của Trần Dương lợi hại đến mấy, cũng không dám để mặc Bắc Minh Tú vây khốn bám riết như vậy, huống hồ, lúc ông ta toàn lực xuất chiêu giết tôi và Bắc Minh Tú, đã bị A Lê phát hiện sơ hở rồi khóa chặt khí cơ.
A Lê xót xa tình cảnh bi thương của Ngạo Phong, mũi tên bắn liên tục như bão táp, xuất chiêu Nguyệt Nộ Khuynh Tả! Âm Sơn Lão Tổ lần nữa thọ thương.
Vết thương càng thêm nghiêm trọng, chỉ đành lựa chọn tạm thời rút lui.
Ông ta nghiêng người bay lùi về sau, trước tiên hét một tiếng gầm Vọng Thiên Hống hất văng Bắc Minh Tú, sau đó dùng ánh mặt lạnh lẽo dữ tợn lườm tôi một cái.
Giây tiếp theo, ngay lập tức nổi trận cuồng phong kiếm triều.
Kiếm Anh Hùng bắt đầu run rẩy, đã không còn có thể giúp tôi che chắn cơ thể.
Nếu tôi không muốn tan thành tro bụi, chỉ còn cách lựa chọn chứng thiên tôn.
Chứng thiên tôn, sẽ giúp thần niệm của tôi khôi phục trong thời gian ngắn, từ đó đủ khả năng đối chọi với kiếm triều tuôn trào như vũ bão.
Giây phút sinh tử, không còn sự lựa chọn nào khác, tôi cũng không chần chừ do dự.
Tôi vẫn luôn trong thế chuẩn bị sẵn sàng, lý do không chứng thiên tôn ngay từ đầu, chính vì muốn đợi người đó đến.
Bây giờ xem ra, người ấy có lẽ vĩnh viễn sẽ không đến đây.
Tôi nhắm hai mắt, bắt đầu đọc thầm áo nghĩa đạo Thất Sát.
Trong lòng không cảm thấy tiếc nuối vì cơ duyên thần kiếm chậm chạp mãi không xuất hiện, bởi vì đôi lúc có thể chấp nhận kết quả cũng là một sự can đảmMà tôi chưa từng thiếu can đảm.
Tuy nhiên, chính lúc Thất Sát sấm ngữ sắp thốt ra, tôi bỗng cảm thấy phía trước nhẹ nhõm thoải mái.
Kiếm triều đã biến mất.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.
Kiếm triều không hề biến mất, chỉ do đã có một bóng lưng uy vũ hiên ngang, kiên định vững vàng che chắn cho tôi.
Thùy Họa hoàn thành lần niết bàn lần thứ sáu, dùng tư thái đỉnh phong thiên tôn trở lại cuộc chiến.
Thùy Họa sau khi hoàn thành xong lần niết bàn thứ sáu, mái tóc trắng thướt tha đã dài ra khá nhiều.
Mái tóc tung bay theo làn gió.
Thùy Họa, bước tới phía trước đối kháng lại kiếm triều.
Mỗi một bước đều vô cùng gian khổ.
Cho dù đã niết bàn sáu lần, cho dù cô ấy đã có chiến lực đỉnh phong thiên tôn, nhưng muốn đỡ chiêu kiếm triều mà chí cường đạo tổ dùng toàn lực thi triển, vẫn có chút khó nhằn như trước.
Trời đổ mưa, những giọt nước rơi lã chã xuống mặt tôi.
Đây không phải mưa, mà là máu tươi bắn tung tóe từ trên người Thùy Họa.
Thân thể bất tử, đang gồng mình hứng chịu vết cắt từ ngàn vạn kiếm khí lưu hình.
Chiến giáp truyền thuyết về người bất tử đã sớm bị phá hủy, bây giờ Thùy Họa chỉ đành dùng thân thể xác thịt cố sức chống đỡ thôi.