Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Cương, huyền quan của Huyễn Ma.
Kiêm Hà hiện thân ở đây.
Đạo quan trên đỉnh núi vẫn còn đó, nhưng hình vẽ Ma Đạo Tổ Sư bên trong đạo quan đã biến mất, chỉ còn lại một mảng trống rỗng.
Ma Đạo Tổ Sư dùng thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh, lưu lại ba kính tượng ở nhân gian.
Một cái ẩn bên trong bức họa da thú ở bí cảnh Tuyết Vực của Côn Lôn, một cái ẩn trong bức họa ở huyền quan của Huyễn Ma, một cái ở bên trong bia Thất Sát ở Thiên Trì.
Trong đại miếu dã tiên, ba đạo thần niệm của Ma Đạo Tổ Sư hợp nhất, làm phân thần của Nữ Oa kinh sợ bỏ đi, sau đó chém một kiếm xuyên thủng cung Nữ Oa.
Sau đó, nhân gian đã không còn dấu vết về sự tồn tại của Ma Đạo Tổ Sư nữa, chỉ còn chữ viết trên tấm bia ở giữa quảng trường thần điện cửa thế giới của Quy Khư.
Kiêm Hà nhìn bức họa trống rỗng, đứng lặng hồi lâu.
Trong lòng mỗi người đều có một người khó mà quên được, giống như Uy Nhuy trong lòng tôi và Ma Đạo Tổ Sư trong lòng Kiêm Hà.
“Cảm ơn ngài.
”Nói một tiếng cảm ơn, quỳ xuống dập đầu một cái, Kiêm Hà kéo bức họa ra, cất bước tiến vào cửa đá, đi xuống Vạn Ma Đại Điện dưới mặt đất.
Nhiều năm qua đi như vậy, mà ma ý trong Vạn Ma Điện vẫn còn rất nồng đậm.
Ma tượng dữ tợn xấu xí, nguyền rủa hết tất cả những sinh linh xâm nhập vào đây.
Trấn Hồn Quan vẫn còn bên trên tế đàn, ma diễm vẫn đang thiêu đốt, cứ như nó có thể thiêu đốt mãi đến ngày tàn của thế giới.
Sau khi Kiêm Hà tiến vào Vạn Ma Điện, dùng huyết mạch Huyễn Ma phong ấn cửa thần điện lại.
Sau đó, từng bước từng bước đi lên tế đàn.
Ma tượng cảm giác được cô ấy đến, phát ra từng đạo thần niệm căm hận.
Chúng không hề hoan nghênh cô ấy, bởi vì cô ấy đã phản bội Ma tộc, sinh ra đạo tâm.
Ma tượng xì xào bàn tán, thần niệm nguyền rủa tập trung lên người Kiêm Hà, âm mưu phá hủy đạo tâm của cô ấy.
Kiêm Hà của trước kia còn có thể chịu được, so với hiện tại thì những thần niệm nguyền rủa này lại càng chẳng có chút tính uy hiếp nào.
Kiêm Hà đứng trên tế đàn, vóc dáng gầy nhỏ quỳ xuống cầu nguyện giống như trước kia vậy.
Chú ngữ thần bí vang lên, giống như tiếng búa đốn củi của người tiều phu trong rừng núi sâu thẳm.
Nghe thấy chú ngữ của Kiêm Hà, vẻ căm hận xấu xí trên mặt các ma tượng đã thay đổi, biến thành hoang mang, vô cùng hoang mang.
Bởi vì lần này thứ Kiêm Hà niệm không phải chú ngữ tịnh hóa ma tâm, mà là khúc nhạc thức tỉnh Huyễn Ma.
Cô ấy không tịnh hóa Huyễn Ma, mà là đang hấp thu.
Theo âm tiết cổ quái, chú ngữ dài dòng, ma ý bên trong Vạn Ma Điện điên cuồng xâm nhập vào cơ thể Kiêm Hà.
Ma ý ngập trời, nồng đậm nặng nề, cứ như vô cùng vô tận.
Không biết qua bao lâu, ma ý bên trong Vạn Ma Điện toàn bộ đều bị Kiêm Hà hấp thu, bao gồm cả những ma ý bị phong ấn trong cơ thể của ma tượng.
Kiêm Hà đứng dậy, thần sắc thay đổi trong nháy mắt.
Thanh tỉnh, đen tối, lương thiện, tà ác, căm hận, nguyền rủa, kiên định, bình tĩnh, hỗn loạn.
Đạo tâm và ma ý đang chiến đấu với nhau trong cơ thể cô ấy, bức ép thần hồn của cô lựa chọn.
Kiêm Hà nhíu mày, đạp lên tế đàn, quay người nằm vào Trấn Hồn Quan, kéo nắp quan lên, cứ thế rơi vào vực thẳm ác mộng không ngừng nghỉ.
Cuối cùng là ma hay là đạo, chẳng ai biết trước được.
Kiêm Hà phong ấn vận mệnh của bản thân, chỉ khi ngưng tụ ra ma cách hoàn mỹ mới có thể giải thoát.
Nếu như thất bại, cô ấy sẽ luôn ngủ say bên trong Trấn Hồn Quan, vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Côn Lôn, Điện Chiến Thần của Cửu Thiên Huyền Nữ.
Tay Mộ Dung Nguyên Duệ cầm ngọc sách binh thư, nghiêm túc tập trung nghiên cứu mỗi một trận chiến từ thời Hồng Hoang thượng cổ đến thời đại hỗn loạn.
Cái danh chiến thần của cô ấy không phải kiểu sinh ra vì chiến đấu như Hình Thiên, mà là thần chiến tranh, thể hiện ở trên đạo dùng binh.
Sự ra đi của Ngọc Hoàng Đại Đế đã làm khí số của Tiên Đạo trọng thương nghiêm trọng, Mộ Dung Nguyên Duệ lại không phải bổn tôn của Cửu Thiên Huyền Nữ, xét về kinh nghiệm thật sự không thể khiến chúng thần thần phục.
Nếu như không phải Ngọc Hoàng Đại Đế giao kiếm Tử Dĩnh cho cô ấy quản lý, sợ là sẽ càng khó phục chúng hơn.
Tiên Đạo nhân gian có thể tôn sùng cô ấy, nhưng đám lão hồ ly trên thiên đình không biết đã sống mấy ngàn năm, chưa chắc đã coi trọng cô.
Khuyết thiếu kinh nghiệm chỉ là một mặt, một mặt khác, Tiên Đạo ở nhân gian mười mấy năm nay quả thật muốn khen cũng chẳng có gì để khen.
Tranh đấu với Tạ Lưu Vân mười mấy năm vẫn không chiếm được thế thượng phong, hành trình đến Quy Khư ngoài việc giúp công chúa Đắc Kiều của Đông Hải Long tộc chứng được thiên tôn thì hầu như không thu hoạch được gì, ngược lại còn thua thiệt không ít chiến tướng nửa bước, đỉnh phong, thiên tôn, hơn mười vạn đạo binh.
Chèn ép Ma Đạo, ngược lại Ma Đạo quật khởi càng thêm mạnh mẽ.
Khí số của nhân tộc lại chậm chạp không tiêu vong, hiện tại theo sự thành lập các học viện tu hành của nhân loại lại càng khó mà thấy ngày tiêu vong hơn.
Khí số của Nhân Đạo đang phát triển, thế lực của Âm Ti đang tăng lên, Ma Đạo đang quật khởi, chỉ có Tiên Đạo là vẫn ăn vốn gốc.
Mà gốc rễ lớn nhất, Ngọc Hoàng Đại Đế hiện tại cũng đã từ trần rồi.
Dung nhan của Mộ Dung Nguyên Duệ không thay đổi, vẫn là khí chất băng thanh ngọc khiết của cô xạ tiên nhân, chỉ là vẻ sầu lo giữa hai hàng chân mày lại không xóa đi được.
Không chỉ cô ấy chịu áp lực, vị Hạo Thiên Thái Tử vừa mới tiếp quản làm chủ Thiên Đình cũng chịu áp lực không kém.
Chẳng qua Hạo Thiên Thái Tử có được thần vị Ngọc Đế, còn có Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư và Tử Vi Đại Đế che chở, so với Mộ Dung Nguyên Duệ thì áp lực nhẹ hơn một chút.