Gió thổi, cuốn bay những chiếc lá khô rụng đầy trên mặt đất.
Vào cuối năm, đất trời trở nên lạnh lẽo hơn, đặc biệt là ở biên thành phía Tây.
Gió ở đây càng lạnh hơn, gió làm lay động lá cờ đỏ.
Lữ Thuần Dương giống như một thanh kiếm, kiếm khí áp bức người khác.
Tôi bước về phía ông ta, da thịt bị cứa đến đau nhói.
Đứng yên, nhìn thẳng phía trước.
"Ngươi trước đây không phải là đối thủ của ta, hiện tại ngươi vẫn không phải.
" Lữ Thuần Dương nói.
“Ta biết.
” Tôi nói.
“Nếu như đã biết, cớ sao lại đâm đầu vào chỗ chết?" Lữ Thuần Dương hỏi.
“Ngươi dám giết ta?” Tôi hỏi.
Lữ Thuần Dương im lặng.
Giết tôi, thứ phải đối mặt sẽ là sự trả thù điên cuồng của Ma Đạo.
Nguyên Phượng Tổ Sư Hi Hòa, Thủy Kỳ Lân Yến Tháp, chỉ riêng hai người này đã có thể đánh thẳng đến Hàm Cốc Quan, chưa kể Ma Đạo có một nhóm kẻ điên không quan tâm đến sự sống chết.
Cho đến nay, Nhân, Tiên hai đạo vẫn là nhân vật chính của cuộc tranh đấu.
Mắt thấy Tiên Đạo ngày một suy giảm, Nhân Đạo càng ngày càng mạnh, ngay lúc này đoạn tuyệt với Ma Đạo cũng không phải là lựa chọn hay.
Trận chiến ở núi Hạ Lan vừa kết thúc không bao lâu, độ điên cuồng của Ma Đạo thì Lữ Thuần Dương biết rất rõ.
Ma Đạo không đánh trận trường kỳ, nếu đánh chính là sinh tử quyết chiến, không chết không thôi.
Tại Đông Hải, Lữ Thuần Dương đã từng muốn giết tôi, chỉ là chưa hạ quyết tâm thôi, cái giá phải trả quá đắt.
Hôm nay lực lượng của Ma Đạo đã không như trước, muốn hạ quyết tâm lại càng khó.
Chỉ cần không có sát tâm kiên định, trận chiến này ông ta sẽ rất khó đánh.
Vì kiếm là binh khí cần sát khí, nếu không có sát khí thì dù kiếm có uy lực đến đâu cũng vô dụng.
Thậm chí, tu vi kiếm pháp càng cao, sẽ càng trở thành gánh nặng cho chính mình.
Đặc biệt khi ông ta đang cầm thanh kiếm Thanh Sách trong tay.
Kiếm Thanh Sách, không dễ xuất kiếm, một khi xuất kiếm ắt sẽ thương tổn mạng người.
Không giết ta, tự làm tổn hại kiếm cách.
Thần có thần cách, ma có ma cách, kiếm cũng có kiếm cách.
Kiếm cách chịu tổn hại, sẽ ảnh hưởng đến uy lực thống trị của kiếm Thanh Sách đối với chư thần thượng cổ trong hoàng hôn chư thần.
Từ lúc tôi đứng ra, Lữ Thuần Dương đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cưỡi trên lưng cọp.
Lữ Thuần Dương không phải là một kẻ ngốc, rất nhanh sau đó ông ta đã tự mình nghiệm ra điều này.
Thở dài một tiếng, hỏi: "Ta có thể đổi một thanh kiếm khác không?"“Không được.
” Tôi đáp.
“Ta có thể không dùng kiếm không?” Lữ Thuần Dương lại hỏi.
".
" Tôi im lặng.
Sự lựa chọn này của Lữ Thuần Dương không nằm trong dự đoán của tôi.
Tất nhiên ông ta có thể không dùng kiếm, không ai có thể ngăn cản ông ta không dùng kiếm.
Kiếm có mạnh đến đâu, chung quy vẫn là vật ngoài thân, lực chiến thực sự đến từ bản thân của tu vi kiếm pháp.
Với những thành tựu kiếm đạo của Lữ Thuần Dương, ngay cả khi không có kiếm, tôi cũng rất khó thắng được ông ta.
Thấy tôi im lặng không lên tiếng, Lữ Thuần Dương khẽ mỉm cười, kiếm Thanh Sách biến thành một tia sáng và rơi vào tay của Tạ Lưu Vân.
Ông ta bỏ kiếm rồi.
Lữ Thuần Dương từ bỏ thanh kiếm không sử dụng, thì toàn bộ cơ thể lại càng giống một thanh kiếm nữa.
Sắc bén vô đối, kiếm khí thấu cốt.
“Hiện giờ thì chúng ta có thể quyết đấu rồi, vẫn là câu nói kia khi ta nói ở Đông Hải, ta sẽ không giết ngươi cùng lắm là đập nát huyền quan mà thôi.
Ngươi có thể trực tiếp lựa chọn nhận thua, bái ta làm sư phụ.
" Lữ Thuần Dương nói.
“Chiến thôi.
" Tôi đáp.
Nói xong bắt đầu cởi phần bọc kiếm.
Thanh Anh Hùng kiếm luôn được tôi bọc cẩn thận, đặc biệt làm từ tơ tằm ở Quy Khư rồi nhuộm đen.
Tơ tằm rất mềm, nhưng lưỡi kiếm thanh Anh Hùng kiếm lại quá sắc, tôi phải rất cẩn thận để lưỡi kiếm không cắt đứt tơ tằm.
Khi cởi kiếm, tôi nhớ lại lần đầu tiên cùng Thùy Họa động phòng, động tác hiện tại của tôi nhẹ nhàng như thể tôi đang cởi quần áo của cô ấy vậy.
Tay tôi rất vững, mục đích của việc cởi kiếm là để ổn định tâm trạng của tôi.
Đối mặt với Kiếm Tiên Lữ Thuần Dương, tâm trí của tôi rất dễ dàng bị dao động.
Lữ Thuần Dương không nhàn rỗi lúc tôi cởi kiếm, ông ta đang lấy đà.
Kiếm khí tấn công mọi người, giữa trời đất tràn ngập sát khí thê lương.
Mặc dù đã rất kiềm chế, nhưng sát khí ẩn chứa trong kiếm khí vẫn dần dần thoát ra khỏi người ông ta.
Lữ Thuần Dương bây giờ đã không còn nhìn thấy sự dao động của thần niệm nữa, chỉ còn lại sát khí lạnh lùng.
Khuôn mặt lạnh như băng, trong ánh mắt ánh lên tia sáng như kiếm.
Đợi khi tôi hoàn toàn tháo được thanh Kiếm Anh Hùng ra, thì Lữ Thuần Dương cũng đã hoàn thành việc lấy đà.
Những năm này, ông ta giống như một thanh kiếm được giấu trong hộp, giấu đi sự sắc bén chờ đợi thời cơ, cho nên không ai có thể nhìn ra sự sáng chói rực rỡ của ông ta!Bây giờ thanh kiếm đã ra khỏi hộp!Gió thổi càng gấp gáp, lướt qua khu rừng, mang theo từng tràng âm thanh huýt sáo chói tai.
Một chiếc lá khô rơi ngay vào giữa Lữ Thuần Dương và tôi, ngay khi chiếc lá khô lướt qua trước mắt chúng tôi cùng một lúc.
Thanh kiếm Anh Hùng của tôi lướt ngược chiều gió, năng lượng kiếm khí hoành tráng và vô tận đều bị kìm hãm trong thân kiếm, chỉ bọc lấy thân kiếm nhưng không giải phóng ra.
Cũng bởi vì điều này, nên thanh kiếm càng có tính hủy diệt hơn.
Tôi tập trung toàn bộ sức lực vào một điểm, là trên chiếc lá khô.