Cùng lúc tôi xuất kiếm ra, Lữ Thuần Dương một ngón tay tạo thành thanh kiếm và đồng thời điểm vào phía bên kia của chiếc lá khô.
Trong sự im lặng tột cùng, mũi của thanh kiếm gãy cách một mặt lá khô mà giao nhau với kiếm chỉ của Lữ Thuần Dương.
Ma Kiếm thao thao, kiếm khí điên cuồng dâng trào, tim ma đập luân hồi như trống, thức thần hoảng sợ bất an.
Thanh kiếm Anh Hùng, không thể tiến lên cũng không thể cắt được gì, sau khi va chạm với kiếm chỉ của Lữ Thuần Dương thì đứng im bất động.
Ma Kiếm thao thao, kiếm khí vô tận được rót vào thanh kiếm một cách điên cuồng.
Kiếm khí vô biên vô tận, thanh Anh Hùng kiếm lại như kẽ nứt nơi vực sâu vậy, bất luận tôi phóng ra bao nhiêu kiếm khí cũng có thể nuốt hết, biến tất cả thành sức mạnh hủy diệt, đọ sức với kiếm chỉ của Lữ Thuần Dương.
Nếu như không phải tôi sử dụng thần binh Thiên Đạo, thì chỉ sợ kiếm khí đã làm thân kiếm nổ tung.
Tim ma đập ngày càng dữ dội, máu trong toàn bộ cơ thể tôi dường như đang bốc cháy.
Đáy mắt cũng bắt đầu ửng hồng, cổ họng có vị tanh ngọt.
Không biết có bao nhiêu kinh mạch đã vỡ tung, luồng gió hồi phục trong huyền quan đang liều mình cố gắng tu sửa phần cơ thể bị tổn thương của tôi.
Tôi nghiến răng ổn định thức thần, tiếp tục truyền kiếm khí về phía thân kiếm.
Kiếm khí là do chân khí chuyển hóa, cũng liên quan đến kiếm ý, lực lượng mạnh yếu là nằm ở thành tựu kiếm đạo đạt được, còn nhiều ít tùy thuộc vào tu vi thần niệm.
Trước ngày hôm nay, tôi chưa bao giờ thử xem mình có bao nhiêu kiếm khí có thể dùng, tôi luôn cảm thấy rằng kiếm khí của mình là vô tận.
Hôm nay, tôi đột nhiên có cảm giác rằng kiếm khí của tôi vốn không nhiều.
Nếu tôi không thể đánh bại Lữ Thuần Dương trước khi kiếm khí của tôi cạn kiệt, thì tôi chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi kiếp nạn hủy huyền quan.
Nhưng bây giờ tôi không thể quay đầu lại, kể cả việc đổi chiêu cũng không thể.
Chỉ có thể tỉ thí kiếm khí với Lữ Thuần DươngNgay từ đầu cuộc thi này, tôi đã rơi vào thế hạ phong, bây giờ tôi lại càng lún sâu hơn.
Tuy thế, vào thời điểm kiếm khí của tôi sắp cạn kiệt, kiếm Anh Hùng đột nhiên xuất hiện một thay đổi bất ngờ.
Phù văn màu đen trên thân kiếm như thể cảm nhận được điều gì đó, bắt đầu sáng rực lên.
Nhìn thấy phù văn sáng lên, tim tôi như lỡ nhịp, mơ hồ cảm thấy mình như đã bỏ lỡ điều gì đó.
Trước đây, tôi chỉ sử dụng kiếm Anh Hùng để giải phóng kiếm khí, chưa bao giờ có tình huống phù văn được thắp sáng như thế.
Hôm nay là lần đầu tiên, và có vẻ như đây chính là uy lực của kiếm Anh Hùng.
Phù văn màu đen trên lưỡi kiếm được kích hoạt bởi kiếm khí của tôi.
Bởi vì thứ tôi phóng ra là kiếm khí của Ma Đạo, nên thứ tôi kích hoạt cũng là phù văn màu đen của Ma Kiếm.
Phù văn màu đen sau khi sáng lên, chúng bắt đầu hội tụ.
Đợi khi toàn bộ phù văn phát sáng được kết nối với nhau, rồi hợp một thanh kiếm nhỏ màu đen.
Thanh kiếm nhỏ này cũng là một thanh kiếm bị gãy, hình dạng của nó hoàn toàn giống với kiếm Anh Hùng.
Khoảnh khắc thanh kiếm nhỏ xuất hiện, sắc mặt của Lữ Thuần Dương ngay lập tức thay đổi.
Ông ta sử dụng kiếm chỉ, vừa phải chống lại kiếm khí của tôi, vừa còn đề phòng sức mạnh hủy diệt của kiếm Anh Hùng.
Kiếm Anh Hùng là thanh chiến kiếm được sử dụng khi Thiên Đạo cùng chúng thái cổ thần ma chiến đấu với nhau, mặc dù chỉ còn lại một nửa thanh kiếm gãy, nhưng nó vẫn khó lường và không gì là không thể trảm được.
Về vật liệu rèn kiếm Anh Hùng, Khương Tuyết Dương đã từng phân tích qua.
Thanh kiếm này phải được tinh chế bởi sự kết hợp của tinh hoa thiên địa, cụ thể là Huyền Minh Hồn Thiết của Thái Cổ Minh giới, Thủy Tinh Thần Tính của Thái Cổ Thần giới và Ma Huyết Ngọc Tủy từ Thái Cổ Ma giới.
Thanh kiếm Anh Hùng được làm từ ba nguyên liệu luyện chế cao cấp nhất thiên hạ, ngay cả khi Lữ Thuần Dương có đạo thể của thiên tôn mạnh nhất, thì ông ta vẫn cần dựa vào kiếm khí để phòng ngự.
Do đó, khi kiếm khí của tôi bị tiêu hao nhanh chóng, thì Lữ Thuần Dương càng bị tiêu hao nghiêm trọng hơn tôi.
Tôi không thể ra ngoài, cũng với lý do tương tự, Lữ Thuần Dương hiện tại cũng không thể rút thân ra ngoài.
Bởi vì thời gian chúng tôi tỷ thí đã quá lâu, đồng thời khi kiếm khí của tôi cạn kiệt thì kiếm khí của ông ta cũng gần như cạn kiệt.
Thanh kiếm nhỏ màu đen di chuyển chậm rãi dọc theo lưỡi kiếm, giống như một con rắn nhỏ lười biếng.
Từ thân kiếm lướt đến mũi kiếm, rồi ở đó bắt đầu phát ra sát khí ngùn ngụt.
Như là một con rắn nhỏ há miệng và nhe nanh độc ra vậy.
Sự sợ hãi trong mắt Lữ Thuần Dương ngày càng rõ ràng, ông ta nhìn chằm chằm vào thanh kiếm nhỏ màu đen kia.
Cuối cùng, thanh kiếm nhỏ màu đen lướt đến cuối kiếm và khóa chặt khí tức trên huyệt Khúc Trì của Lữ Thuần Dương.
Khi điểm huyệt Khúc Trì của một người, một nửa cơ thể sẽ tê liệt ngay lập tức, tiếp đó sẽ không có khả năng phản kháng hoặc chống trả gì nữa.
Ngay thời điểm thanh kiếm nhỏ màu đen ập đến và đâm vào huyệt Khúc Trì trên tay ông ta.
Lữ Thuần Dương hét lên một cách dữ dội, cơ thể bay một mạch về phía sau!