Tạ Uẩn thực lực yếu nhất, tôi để cô ấy lại bên mình, để Phong Thập Bát và Liễu Chi Nhung đi cùng nhau.
Sau khi phân tổ xong, Phong Thập Bát đưa cho chúng tôi, mỗi người một cái cấm bộ.
Cấm bộ là do Khương Tuyết Dương tạo ra bên trong phong ấn thần niệm của Phong Thập Bát.
Một khi có chuyện chỉ cần bóp nát cấm bộ Phong Thập Bát liền có thể đi đến ngay.
Đồng thời ngài ấy cũng có thể nhờ cấm bộ mà liên hệ với chúng tôi tính toán toàn cục.
Bên trong Cổ Địa Hoang Mạc Long Môn không cho phép ngự không phi hành, nhưng mà Phong Thập Bát vốn là phong thần, chỉ cần có gió ngài ấy liền có thể sở hữu tốc độ của gió.
Sau khi mọi người chia ra, thân ảnh lần lượt khuất sau những cây nấm đá.
Sương mù dày đặc, trong không khí tràn đặc hương vị mục rữa, một làn gió đen thổi tới, thổi tay áo tung bay phấp phới nhưng lại không thổi tan được tử ý nồng đậm ở nơi đây.
"Tạ Uẩn, chúng ta cũng đi thôi.
" Tôi nói.
"Ừm.
"Chúng tôi yên lặng không nói chuyện cả đường chỉ hướng về phía sâu bên trong Cổ Địa Hoang Mạc Long Môn tìm kiếm.
Đi một hồi lâu, mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, xem ra Long Khôi ở nơi này đều bị mười vạn đại quân của hai đạo Nhân Tiên hấp dẫn đi mất rồi.
Ra khỏi rừng nấm đá thì chính là biển cát mênh mông vô tận.
Gió là gió đen, cát cũng là cát đenĐi ở bên trong biển cát nửa ngày thì chúng tôi phát hiện một bộ hài cốt cự long.
Bộ hài cốt này phải dài mấy nghìn trượng, nhưng chỉ lộ ra khoảng một phần ba trên mặt đất, dù cho hài cốt của cự long có kiên cố đến thế nào đi nữa thì cuối cùng vẫn không thể chịu được sự ăn mòn của thời gian.
Không biết đã mấy nghìn năm qua đi, long cốt đã bị tàn phá đến không còn gì, dùng tay nắm lên một cái liền biến thành cát bụi một tí long nguyên cũng không còn lưu lại.
Cự long chính là một tồn tại đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, nhưng sau khi chết rồi thì cũng chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Bụi về với bụi, đất về với đất.
Từ trên người cự long tôi lại nhớ về Tiên Đạo Tổ Sư Ngọc Hoàng Đại Đế khi trước.
Đến nay ở nhân gian vẫn còn vô số tín đồ bởi vì cái chết của ông ta mà đau buồn.
Đáng tiếc là cái chết của Ma Đạo Tổ Sư thì lại chẳng có ai nhắc đến, cả bên trong Đạo Tàng cũng không hề viết một chữ.
Tuy rằng tam giới đối với cái chết của Ma Đạo Tổ Sư giả vờ câm điếc, nhưng tôi biết rõ dù cho qua bao nhiêu năm nữa thì Ma Đạo Tổ Sư cũng sẽ không bao giờ bị quên đi.
Bi kịch của ma đạo nằm ở chỗ Ma Đạo Tổ Sư quá mức nghịch thiên một mình đã đi quá xa thoát ly Ma Đạo đệ tử.
Một mình tiến vào Quy Khư, đơn độc chiến đấu mười hai ngày với cao thủ thiên tôn đỉnh phong, trận chiến ở Hoàn Hồn Nhai tam giới phải trả cái giá lớn mới có thể dồn ông ấy vào chỗ chết.
Tu vi của đạo tổ cứ như không thể nhìn thấy điểm cuối.
Ông ấy vĩ đại quá mức, vượt lên quá cao so với thời đại, không chỉ tam giới không thể sánh vai với ông mà đến cả Phá Quân hộ pháp thiên tôn và Tham Lang hộ pháp thiên tôn cũng khó mà theo kịp bước của ông ấy.
Vậy nên bị Thiên Đạo đố kỵ không thể không lựa chọn hóa thân thành hi di cùng thiên địa đồng quy.
Bão cát càng thổi càng lớn.
Thổi đến mái tóc ngắn của Tạ Uẩn hỗn loạn lông mi dày đặc bước chân kiên định.
Cô ấy không giống với Thùy Họa đều là đắc đạo từ âm linh, trên người Thùy Họa có một khí chất dị loại rất rõ ràng, kể cả ăn mặc cũng rất khó để liên tưởng đến nữ tử ở nhân gian.
Nhưng mà trên người của Tạ Uẩn có dấu hiệu của nhân gian rất rõ rệt tràn đầy khí chất nhân văn.
Trên người mặc một bộ đồ da được chế tác tỉ mỉ, chân đi một đôi bốt cổ cao, cổ tay đeo đồ trang sức, trên cổ còn quấn một cái khăn lụa.
Bên tai trái còn mang một cái bông tai màu bạc.
Nhìn kiểu nào cũng là cô gái nhân tộc thanh thuần gợi cảm thời thượng.
Đây là một loại thái độ đại biểu cô ấy vô cùng yêu mến nhân gian, cũng nhiệt tình yêu nhân loại, tự nội tâm vì nhân loại mà cảm thấy kiêu ngạo.
Thực ra tôi nên nhìn thấu từ sớm chỉ là bởi vì trước kia tiếp xúc với cô ấy không nhiều.
Tạ Uẩn từ nhỏ lớn lên ở trong nhà của tôi thực chất trong lòng đã xem bản thân là một phần tử của nhân tộc, hòa nhập vào sinh hoạt bên trong nhân gian.
Thùy Họa tuy rằng cũng hướng đến khói lửa nhân gian nhưng mà thân phận Phá Quân chi tướng của Ma Đạo khiến cô ấy đã vượt ra ngoài nhân gian.
Nghĩ đến thân phận của Tạ Uẩn, tôi cảm thấy cô ấy trời sinh chính là nên làm người bảo vệ của nhân loại.
"Đạo tổ, đợi đến khi sứ mệnh của tôi hoàn thành tôi vẫn muốn làm đệ tử của Ma Đạo.
" Tạ Uẩn nói.
"Ta hi vọng sứ mệnh của cô mãi mãi không bao giờ kết thúc.
" Tôi nói.
"Tại sao?" "Nếu như ta đoán không sai thì sứ mệnh của cô chính là bảo vệ cả nhân loại trong trận chiến phong thần.
" "Ừm.
" Tạ Uẩn gật gật đầu.
"Nếu như sứ mệnh của cô kết thúc thì có nghĩa là nhân loại không cần người bảo vệ nữa, loại tình huống này chỉ có một kiểu.
""Kiểu nào?""Trời diệt chúng sinh, nhân gian tận thế.
"Từ rất lâu, trước đây tôi đã có một loại dự cảm rằng ngày mà cuộc chiến phong thần chấm dứt cũng chính là ngày mà trời diệt chúng sinh.
Vô số ngàn năm qua đi Thiên Đạo đã vướng phải quá nhiều nhân quả.
Côn xuất thế khiến hắn càng không thể chịu nổi gánh nặng hơn nữa.
Thiên đạo có luân hồi, nhân quả cuối cùng cũng phải có lúc kết thúc.
Lần này không giống với trận đại hồng thủy diệt thế ở niên đại của Cung Công, trận đại hồng thủy diệt thế kia Thiên Đạo tạo ra để diệt trừ đối lập.
Mà lần này là hắn muốn bắt đầu ván bài lại lần nữa.
Thiên Đạo sẽ không tự mình ra tay, hắn chỉ biết mượn nhờ cái cớ là chiến tranh.
Trận chiến phong thần chính là công cụ tốt nhất của hắn.