Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 743 - Chương 743: Gửi Lời Cảm Tạ Đến Thuần Dương (1).

Chương 743: Gửi Lời Cảm Tạ Đến Thuần Dương (1).

Nhân Đạo do Trương Đạo Lăng, Lữ Thuần Dương, Tạ Lưu Vân cầm đầu.

Cửu đại hộ pháp thiên tôn, Tây Nhạc Đại Đế, Ngũ Lôi Tôn Giả, ba mươi sáu lôi tướng và một đám chiến tướng của Hàm Cốc Quan.

Ba mươi vạn đại quân của Nhân Đạo hiện tại chỉ còn lại mười vạn, lôi binh tinh nhuệ bị tổn hao hơn một nửa.

Xem ra trận chiến với long khôi đã khiến cho Nhân Đạo tổn thất không nhỏ chiến lược tổng thể đã giảm bớt chỉ còn lại một phần ba.

Về phía Tiên Đạo, binh lực biến hóa không lớn.

Chủ yếu là do tài năng quân sự tài tình của Mộ Dung Nguyên Duệ và uy năng của trận pháp.

So sánh trước sau trên dưới thì hiện tại binh lực của Tiên Đạo và Nhân Đạo đang ngang hàng nhau.

Cổ Địa Hoang Mạc Long Môn có tất cả mười vạn long khôi hai đạo Nhân Thiên Tổng cộng giết được hơn chín vạn số còn lại do Bắc Minh Tú và A Lê bọn họ săn giết.

Trong đó có hơn ba ngàn Phệ Hồn Long Khôi là do tôi và Tạ Uẩn liên thủ giết chết.

Sau khi lông khôi chết hết thì Long Môn Xuất Thế.

Long Môn nguy nga cao lớn, cánh cửa đen kịt điêu khắc hình vạn long rời biển.

Vượt qua Long Môn có thể tiến vào long mộ cũng chính là thành phố cự Long.

Hoang Mạc Long Môn trước giờ vẫn luôn cằn cỗi.

Long cốt long lân long nguyên đều bị phong hóa theo thời gian, cơ duyên chân chính ẩn giấu ở bên trong thành phố của cự long.

Bao gồm cả thanh Ma Đao của Xi Vưu và Binh Chủ Chiến Kỳ.

Bên trong thành phố cự long không chỉ có cơ duyên to lớn bằng trời mà còn có sự nguy hiểm tương đương với nó.

Bởi vì bên trong có phong ấn hồn của cự long mỗi một hồn cự long đều có chiến lực thiên tôn, truyền thuyết còn nói bên trong có hồn của Long Thần, hồn của Long Thần thì có chiến lực lên đến cảnh giới chí cường thiên tôn.

Những thứ này vẫn chưa phải là đáng sợ nhất, thứ đáng sợ nhất chính là ý chí tàn hồn của Ma Quân Xi Vưu.

Chỉ là đã trôi qua mấy ngàn năm, ý chí tàn hồn của Xi Vưu còn lại được bao nhiêu.

Sau khi Long Môn xuất thế, hai đạo Nhân Tiên liền đi đến Hắc Nham Hạp Cốc, giằng co qua lại, ai cũng không cho phép đối phương tự tiện tiến vào.

Đương nhiên, đối mặt với sự nguy hiểm không biết trước được thì cũng chẳng ai dám tự tiện xông vào.

Lúc chúng tôi đến thì Trương Đạo Lăng đang cùng Mộ Dung Nguyên Duệ thương lượng chuyện vào Long Môn.

Khi nhìn thấy chúng tôi thì một đám người đứng đầu của hai đạo nhân tiên mới hồi phục tinh thần lại, dời sự chú ý đến trên người chúng tôi.

Trương Đạo Lăng người đứng đầu Tứ Đại Thiên Sư, lần này là thống soái của tam quân Nhân Đạo, vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh như cũ, tạ Lưu Vân cũng bảo dưỡng vô cùng tốt.

Chỉ có Lữ Thuần Dương khi nhìn đến tôi thì sát ý lành lạnh phóng thẳng đến không hề che giấu một chút nào.

Ngoại trừ phẫn nộ còn có một tí xíu khiếp sợ.

một đạo kiếm khí hắn chém vào sinh cơ của ta, cho dù thần hồn không có việc gì thì cũng không nên hồi phục sinh cơ về như cũ nhanh như vậy.

Ma Đạo là một đám điên, nhưng tuyệt đối không phải là một đám ngốc.

Tính cả Tạ Uẩn thì nhóm chúng tôi cũng chỉ có mười người, Nếu thật sự muốn động thủ thì trong vòng vài phút đã bị đạo quân của Nhân Đạo hủy diệt, một người cũng khó mà chạy thoát được.

Cho nên hiện tại không phải là lúc trở mặt với bọn họ.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Long Môn vừa mới xuất thế, thời gian hiện tại vẫn còn sớm.

"Phúc sinh vô lượng thiên tôn, bái kiến Trương Thiên Sư" tôi tiến đến trước mặt Trương Đạo Lăng nói.

"Phúc sinh vô lượng thiên tôn" Trương Đạo Lăng hơi hơi gật đầu.

"Lúc trước khi ta ngộ đạo ở Phong Thạnh Hạp Cốc từng có một kiếm đến từ phía tây kiếm khí như cầu vồng, kiếm này có xu thế thấm nhuần cửu trọng thiên không biết là do vị thiên tôn nào của Nhân Đạo ra tay" tôi hỏi.

"Lời này của Ma Đạo tổ sư là có ý gì?" Trương Đạo Lăng nhàn nhạt hỏi lại.

"Ha ha, Không có gì, chỉ là muốn trực tiếp cảm ơn một tiếng.

""Cảm ơn?"Đạo kiếm khí này làm ta có được cảm ngộ rất sâu, Nói nghiêm trọng hơn một chút thì là có công giúp ta có được tạo hóa, cơ duyên to lớn đến không thể nào tưởng tượng được.

Tạ Lan không phải là người vong ân phụ nghĩa, xin biết được danh tính của ân công để Tạ Lan có thể dùng lễ tối đãi, biểu đạt cảm kích.

Nói xong, ánh mắt của tôi như vô tình lại như cố ý quét ngang Lữ Thuần Dương rồi khom người hành lễ với Trương Thiên sư.

Thật tâm thật ý vô cùng thành khẩn.

Tôi Là Ma Đạo Tổ Sư Trương Đạo Lăng có vô lễ đến mức nào cũng không dám nhận lễ này, liền nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy.

Khóe môi của Tạ Lưu Vân hơi giật giật, ánh mắt liếc về phía Lữ Thuần Dương.

Còn gương mặt của người đó thì lại âm trầm lạnh lẽo, cứ như muốn chảy ra nước tới nơi.

Nhân Đạo chắc chắn sẽ không thừa nhận đạo kiếm khí này là do bất cứ người nào bên họ xuất ra.

Nếu như tôi thật sự chết rồi thì Nhân Đạo có liều mạng cũng có thể cam tâm tình nguyện quyết chiến với Ma Đạo.

Một kiếm giết chết Ma Đạo Tổ Sư liền có thể vang danh muôn đời.

Mấu chốt là tôi vẫn chưa chết, đến đây thì khó xử rồi.

Lữ Thuần Dương ra tay đánh lén, nếu như thừa nhận thì cái vết nhơ này cả đời cũng không rửa sạch được.

Vậy nên cho dù tôi ép buộc thế nào thì Nhân Đạo cũng không có ai dám nói một lời.

Chỉ cần không thừa nhận thì chẳng ai có biện pháp nào đứng ra làm chứng.

Kiếm khí hư vô thoáng qua tức thì không để lại dấu vết, cho nên cũng chẳng có cách nào chứng minh là do Lữ Thuần Dương xuất kiếm.

Nhưng mà người của Nhân Đạo không nói chuyện không có nghĩa là những người khác đều là người câm.

Bình Luận (0)
Comment