Thật ra thì Ma đạo tôi trước giờ không thiếu anh hùng, chẳng qua chúng tôi đứng về phe đối lập của Thiên Đạo mà thôi.
Thiên đường bên trái, Ma đạo bên phải.
Cho nên mới có những khúc nhạc sách viết nên từng truyền thuyết nhắc đến đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng.
Nhìn hai đại sát thần chiến đấu càng lúc càng hăng, Liễu Chi Nhung lộ ra vẻ vui mừng khi hấp thụ từng chút long nguyên của viên ngọc rồng trong bóng tối, trong lòng tôi lại cảm thấy một chút tự hào.
Thứ mà Ma đạo cần chính là thời gian, chỉ cần cho tôi đủ thời gian, tôi tin chắc rằng tôi sẽ đi xa hơn so với Ma đạo tổ sư của quá khứ.
Bất luận là bản thân tôi hay là Ma đạo đi chăng nữa.
Ma đạo tổ sư chưa thể dung hạp Thái Cổ tam kiếm làm một, kiếm pháp chung cực của tam giới chỉ có thể miễn cưỡng chém đứt căn nguyên của sức mạnh Hỗn Độn, là do Thiên Đạo không cho phép ông tiếp tục dung hạp Thái Cổ tam kiếm nữa.
Mà tôi lại có nhiều hơn ông một loại cơ duyên, Quy Khư xuất thế Thiên Đạo bị kéo vào hạo kiếp, chỉ cần Thiên Đạo không có mặt, tôi liền có thể dung hạp Thái Cổ tam kiếm.
Sau khi dung hạp được ba thanh kiếm đó, mỗi thanh kiếm đều có thể chém ra được sức mạnh căn nguyên của Hỗn Độn, mỗi thanh kiếm đều sở hữu sức hủy diệt khủng khiếp.
Có thể trực tiếp chém thẳng vào hướng vũ trụ Quy Khư, thậm chí có thể chém thẳng đến bản tôn của Thiên Đạo.
Trong cái sảnh lớn này tổng cộng có hơn hàng trăm vệ sĩ Thượng Cổ Long Nhân, hai đại sát thần vẫn bất chấp tiến lên, một chiến trường đẫm máu, chém giết đến nửa đường cuối cùng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, thể lực đã đi đến cực hạn rồi.
Tôi để họ rút lui, còn lại hơn năm mươi vệ sĩ Thượng Cổ Long Nhân giao cho Ngạo Phong tự thân rèn luyện chiến lực của bản thân.
Ngạo Phong không có hóa thân thành cơ thể của Tổ Long, mà nơi này cũng không thích hợp để hóa thân, nên thằng bé trực tiếp dùng hình người để chiến đấu, từ trong huyền quan rút ra một cây thương ba mũi hai lưỡi sáng chói.
Cây thần thương này là chính tay Khương Tuyết Dương đút tạo riêng cho Ngạo Phong, dùng máu tươi của vạn tộc đã hiến tế cho Quy Khư.
Sinh linh vạn tộc, mỗi một giống sinh linh đều hiến tế một giọt tinh huyết, dung hợp với tinh khí ngũ hành tiên thiên trong Quy Khư, tinh túy sắt lạnh tại núi Côn Ngô, cùng sức mạnh Bắc Minh Hải Huyền Âm San Hô, linh khí của Tang Mộc Thần Thụ tại núi Không Tang, tại lò rèn trên núi Bất Châu đã dùng 77 49 ngày để đút tạo ra một loại thần binh tuyệt thế, đặt tên là Long Nha.
Long Nha vừa xuất thế, cả bầu trời đều đỏ rực.
Vảy rồng của Ngạo Phong bắt đầu hóa thân thành một bộ giáp bạc, khi tay cầm Long Nha Chi Thương bước về phía trước, anh tuấn uy vũ, khiến tôi nhớ đến tướng quân Triệu Tử Long đánh thắng trận chiến Tam Quốc Truyền Kỳ.
Ngạo Phong trong trạng thái con người, chiến lực không thua kém Tổ Long là bao, chỉ là không thể ngự sử hết toàn bộ năng lực của cơ thể Tổ Long mà thôi.
Chiến lực của Ngạo Phong trong hình dáng Tổ Long đã đạt đến cảnh giới thiên tôn mạnh nhất, trong hình dáng con người đơn thân độc mã nghênh chiến hai tên vệ sĩ biến thái Thượng Cổ Long Nhân cấp bậc thiên tôn thượng cấp thì trông yếu thế hơn hẳn.
Nhưng mà cậu ấy cũng có ưu điểm vượt qua hai đại sát thần đó chính là hình người của cậu ấy có thể tăng trưởng.
Từng bước chân mà Ngạo Phong tiến về phía trước, thân hình của cậu ấy cũng theo đó mà tăng trưởng.
Một trượng rồi hai trượng.
Đợi đến khi cậu ấy dẫn động sát khí để kích hoạt hai vệ sĩ Thượng Cổ Long Nhân, cơ thể của cậu đã tăng trưởng gần giống như hai tên vệ sĩ, Long Nha Chi Thương trong tay cũng tăng trưởng theo cơ thể.
Và rồi một tiếng rồng gầm lên, trận chiến thuộc về Ngạo Phong cũng chính thức bắt đầu.
Long Nha Chi Thương xuất kích lần đầu tiên đều sẽ dẫn tới một tiếng rồng chói tai vang vọng trong đại sảnh.
Biến thành người khổng lồ như Ngạo Phong đây chẳng khác gì một vị thần hạ phàm, chiến thần trùng sinh.
Thương pháp của Ngạo Phong không có mánh khóe gì, nó chỉ đơn thuần là huy động sức lực, chặn và càn quét hoặc là đột kích thôi.
Cái mà gọi là một lần giáng bằng mười hiệp, vốn dĩ Ngạo Phong đã sở hữu một sức mạnh to lớn không thua kém gì những vệ sĩ Thượng Cổ Long Nhân, cú vung tốc độ của Long Nha Chi Thương và hai thanh kiếm của hai cánh tay khổng lồ đều ngang nhau.
Sự áp chế của Tổ Long vẫn trên Thượng Cổ Cự Long một bậc, theo dòng chảy của thời gian, Ngạo Phong càng chiến càng dũng mãnh, nhưng cuối cùng cũng là vì thương pháp còn quá yếu, trong thời gian gian không thể tìm được cơ hội thắng cuộc.
Sau khi chiến đấu tầm một nén nhang, Ngạo Phong cũng lãnh ngộ được vài điều, sau khi dùng sức chống đỡ để hai thanh kiếm trên bàn tay khổng lồ rơi xuống đất, đột nhiên cậu bất ngờ quay lại và cầm cây thương lùi về phía sau.
Tên vệ sĩ Thượng Cổ Long Nhân đầu tiên phản ứng lại rồi bắt đầu đuổi theo, mắt thấy sắp đuổi theo được thì Ngạo Phong liền nâng tay phải lên dùng lực, mũi nhọn ở phía sau chạm đất bật ngược lên, và rồi cơ thể to lớn đó như cối xay gió vậy, vẽ thành hình vòng cung tuyệt mỹ trong không trung.
Đợi đến khi Long Nha Chi Thương cùng với cơ thể hợp thành một đường thẳng, Ngạo Phong liền gầm lên như sấm, cơ thể và Long Nha Chi Thương đều xoay chuyển, đập thật mạnh vào vệ sĩ Thượng Cổ Long Nhân đến gần cậu ấy nhất.
Ngay lúc này, Thượng Cổ Long Nhân vừa chém một đao còn chưa kịp phản ứng, không có cách nào chống đỡ cũng không né được, thế là đã bị Ngạo Phong đập thẳng lên đầu.
Nghe một tiếng đùng, chiếc đầu to lớn đã nổ tung ngay tại chỗ.
Một phát tan tành.
“Tuyệt vời!” Lưu Phong Sương không tự chủ mà phát ra một tiếng hô hào.
Trong lòng tôi nghĩ, nếu như A Lê có mặt, nhất định sẽ càng hô to hơn thế.
Tôi thường đối đãi với A Lê như em gái ruột, tên em rể Ngạo Phong này cuối cùng cũng biểu hiện rất tốt, tôi rất hài lòng.