Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 771 - Chương 771: Thác Thất Lương Cơ (1).

Chương 771: Thác Thất Lương Cơ (1).

Từng có lời đồn rằng, thần kiếm áo nghĩa sinh ra vào giai đoạn rực rỡ của thời kỳ Thái Cổ.

Ngay khoảnh khắc sắc trời ngày đêm hòa quyện, một đôi bàn tay chầm chậm giơ lên cao.

Đôi bàn tay ấy đang siết chặt lấy một chuôi kiếm, không thấy thân kiếm sắc bén chỉ có chuôi kiếm, nhưng mà, một cái bóng mờ mờ ảo ảo của thân kiếm lại đang lơ lửng trên mặt đất, cái bóng chỉ thoáng xuất hiện, chớp mắt đã biến mất.

Giây phút cái bóng kiếm biến mất, đôi bàn tay đang giơ cao, vẽ ra một đường nét duyên dáng, tản ra ngàn dặm xa xôi.

Bình minh rực sáng, ánh nắng ban mai rải đều khắp thế gian, chiếu rọi suốt nửa ngày.

Đến tận khi hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần chuyển từ ngày sang đêm, chính tại thời khắc giao hòa, tại một đỉnh núi cách xa ngàn dặm bỗng nhiên sụp đổ.

Chính là giây phút thần kiếm áo nghĩa ra đời.

Một kiếm chấn động cả vạn dặm, rung chuyển dãy núi ở tít tận nơi xa.

Bỗng nhiên, chứa đựng sức mạnh hủy diệt tưởng chừng như sấm chớp giữa trời quang.

Vào lúc này, Lữ Thuần Dương cầm kiếm chém thẳng về phía đội quân Hắc Diệu Long Nhân, tình hình hiện giờ giống như trở lại thời khắc Thái Cổ thần kiếm áo nghĩa mới vừa ra đời.

Vẻ mặt của ông ta vô cùng nghiêm nghị, mang cảm giác trang nghiêm của một người hành hương thành khẩn cung kính.

Kiếm vừa xuất hiện, ánh sáng lạnh lẽo đã chiếu rọi cả quảng trường vòng tròn Cự Long.

Kiếm vừa hạ xuống, không gian bỗng nhiên im lắng lạ thường.

Thời gian ngừng trệ.

“Đạo Tổ, một kiếm này có chém xuống hay không?” Tạ Uẩn hỏi tôi.

“Đã chém xuống rồi.

” Tôi nói.

“Vậy sao con không nhìn thấy kiếm khí?”“Do ông ta đã giấu kiếm khí đi rồi.

”“Kiếm khí cũng giấu được sao?”“Người khác không làm được, nhưng ông ta có thể đấy.

”“Giấu ở đâu chớ?”“Trong tim của ông ta.

”Tạ Uẩn ngỡ ngàng chua xót, sau đó nhìn Lữ Thuần Dương như thể đã hiểu ra điều gì đấy.

Tay cầm kiếm của Lữ Thuần Dương rất vững chắc, nhưng cơ thể không kiểm soát được mà run bần bật.

Hơi thở nặng nhọc, đừng nói phải dùng miệng và mũi để thở, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều dựng đứng lên hết.

Sắc mặt đỏ ửng, hệt như mấy kẻ say khướt.

Đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo ngày nào cũng đã mù lòa, đỏ thẫm như đang chảy máu.

Lữ Thuần Dương không còn dáng vẻ phóng khoáng kiêu ngạo của ngày nào, ông ta thở hồng hộc như một con bò, miệng mở to, muốn nói cái gì đó nhưng không thể phát ra âm thanh.

Ánh mắt đỏ thẫm giống hệt như sẵn sàng rỉ máu bất cứ lúc nào, mang theo nỗi căm phẫn và không cam lòng.

Đội quân Nhân đạo đều đồng loạt im lặng, nín thở hồi hộp quan sát Lữ Thuần Dương, đến Tạ Lưu Vân cũng không giữ được bình tĩnh.

Lữ Thuần Dương giấu kiếm vào trong tim, uy lực của kiếm này đã vượt xa chiêu kiếm truy sát tôi ngày trước.

Giấu kiếm vào tim, chứng minh ông ta đã xem mình thành kiếm.

Mà với trình độ kiếm đạo hiện giờ của ông ta, thì vẫn chưa đến lúc hóa thành kiếm.

Ông ta hấp thu lòng dũng cảm của thần Thượng Cổ từ kiếm Thanh Sách, chính vì lòng dũng cảm này đã thúc giục ông ta đưa ra vội vã quyết định dại dột.

Một kiếm chém ra, giấu kiếm vào tim.

Nếu như ông ta không thể đẩy kiếm khí trong tim ra bên ngoài, người chết ở đây chính là ông ta.

Nếu ông ta làm được, thì thử thách lần này chính là cơ duyên hóa thành kiếm của ông ta.

Không hổ là kẻ si mê kiếm, thế mà lại dám lựa chọn đột phá vào chính ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này.

Nhìn tình hình hiện giờ của ông ta, trong lòng tôi bỗng xuất hiện một ý nghĩ điên rồ.

Lữ Thuần Dương là tương lai của Nhân đạo, cũng là kẻ thù truyền kiếp của Ma đạo chúng tôi, mà bây giờ ông ta không còn chút sức lực phòng vệ nào.

Nếu giờ tôi dùng ba kiếm thai đánh lén ông ta, Nhân đạo nhất định không kịp ngăn cản, vì chỉ mình tôi biết Lữ Thuần Dương đang có hành động điên rồ đến mức nào thôi, người khác chẳng hề hay biết ông ta đã xảy ra chuyện gì.

Tôi có thể biết được, bởi vì thần kiếm kiếm thai trong huyền quan của tôi do Lữ Thuần Dương ban tặng cho, nên tôi cực kỳ nhạy cảm với kiếm khí của ông ta.

Mà tôi giống ông ta, đều là mấy kẻ thích lấy mạng ra đánh cược.

Chính lúc đầu tôi nảy ra ý nghĩ đó, Tạ Lưu Vân dường như đoán ra điều gì, ngước đầu lên nhìn tôi, âm thầm chắn trước Lữ Thuần Dương.

Ánh mắt hắn bỗng nhiên có chút cầu xin, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn lộ ra ánh mắt như vậy.

Tôi quen biết Tạ Lưu Vân nhiều năm rồi, thậm chí có thể nói mạng nhỏ này của tôi do hắn ban cho.

Vào lúc Ma đạo chưa quật khởi, Tạ Lưu Vân đã có rất nhiều cơ hội tốt để giết chết tôi, nhưng hắn không hề đục nước béo cò.

Hắn tuân thủ nghiêm ngặt nhân quả giữa tôi và hắn, không hề nhân lúc tôi yếu ớt mà thẳng tay chặt đứt hy vọng của Ma đạo.

Thừa nhận phần tình cảm chân thành này của hắn, tôi từ từ đè nén ý nghĩ điên rồ vừa rồi.

Giết Lữ Thuần Dương, vòng tròn Cự Long sẽ mất đi một người phá vỡ cục diện, tôi không thể chắc chắn chúng tôi sẽ thành công đánh thắng Cửu Lê Ma Long hay không.

Còn một điều nữa, Ma đạo đã động chạm đến một kẻ thù lợi hại như Âm Ti, nếu giờ chủ động khiêu khích Nhân đạo, sợ rằng ngay cả Quy Khư cũng chẳng đủ sức bảo vệ chúng tôi chu toàn.

Sát tâm của tôi bắt đầu giảm dần, tinh thần khôi phục lại bình thường.

Tạ Lưu Vân nhẹ nhàng gật đầu, rồi quay về vị trí cũ.

Sắc mặt Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn không thay đổi, nhìn có vẻ không hề biết gì, nhưng đôi con ngươi đỏ ngầu đã bán đứng cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment